Mô tả truyện
** Dịch/Edit : Bích Hải Thanh Thiên - 碧海青天
Ngày đầu tiên nhập học, nữ thần học đường gây chấn động toàn trường đã trở thành bạn cùng phòng của chúng tôi.
Cô ấy còn hào phóng chia sẻ dâu tây đắt tiền cho chúng tôi.
Sáng sớm hôm sau, người bạn cùng phòng đã ăn dâu tây qua đời.
Cảnh sát phán định là ngộ độc thực phẩm.
Tối muộn cùng ngày, chúng tôi nhận được một tờ giấy –
“Người tiếp theo bước ra khỏi ký túc xá sẽ chết.”
Ban đầu tưởng là trò đùa, không ngờ người bạn cùng phòng thứ hai đã chết ngay trước mắt mọi người.
Cho đến đêm cuối cùng, nữ thần học đường nhìn chằm chằm vào mắt tôi: “Tớ biết hung thủ là ai rồi.”
Trong bóng tối, một con dao kề vào cổ cô ấy: “Thật sao? Vậy thì cô thật sự quá tự phụ rồi đấy.”
Nội dung chương đầu
1
Xe cứu thương và xe cảnh sát đỗ dưới ký túc xá.
Sinh viên năm nhất vừa nhập học vây kín mấy chiếc xe thành ba lớp trong, ba lớp ngoài.
“Đây là ngất xỉu rồi sao?”
“Mới là ngày thứ hai huấn luyện quân sự mà đã có người bị sốc nhiệt rồi à?”
“Cũng có thể là do thể trạng cô ấy yếu. Huấn luyện viên Trần của họ tuy đẹp trai nhưng cường độ huấn luyện cao quá.”
“Ngoài người nằm trên giường hôm nay, hôm qua đội của họ còn có một người ngất xỉu phải đưa đến phòng y tế nữa.”
Người mà họ nói hôm qua ngất xỉu phải đưa đến phòng y tế chính là tôi, Hạ Nguyệt.
Còn lúc này, người đang nằm trên giường cứu thương là bạn cùng phòng của tôi, Lý Mộc.
Bác sĩ lắc đầu: “Các biện pháp cấp cứu đều đã dùng hết, không có bất kỳ phản ứng nào. Người này chắc chắn đã chết từ đêm qua rồi.”
“Chết rồi?!”
Trong đám đông có không ít người kêu lên kinh ngạc.
“Trời ơi, chết một đêm rồi mới phát hiện ư? Chuyện này thật đáng sợ quá đi mất!”
“Ký túc xá của họ không có ai cảm thấy có gì đó không ổn sao?”
Đám đông lại bắt đầu bàn tán, lần này rõ ràng mang theo không ít cảm xúc hoảng loạn.
“Huấn luyện viên Trần có phải chịu trách nhiệm pháp lý không?”
“Làm sao bây giờ, tôi cũng ở trong đội của Huấn luyện viên Trần, tôi không muốn đi nữa.”
“Chú cảnh sát! Cháu biết cô ấy chết thế nào rồi!” Một người bạn cùng phòng khác của tôi, Tô Hà, xông ra từ cửa ký túc xá.
“Là ngộ độc dâu tây! Sáng nay cháu cũng suýt chết!”
“Chúng cháu đã ăn dâu tây của Lâm Mặc, giờ thì tất cả đều đang nôn tháo nôn tháo trong ký túc xá, không thể nào dậy nổi.”
Lâm Mặc là một trong những bạn cùng phòng của chúng tôi, đồng thời cũng là tân hoa khôi của trường đại học này.
Hai cảnh sát nhìn nhau: “Cô nói thật sao?”
Rồi nhìn sang tôi, người đang đi theo cáng của Lý Mộc xuống lầu: “Sao cô không sao?”
Tôi lắc đầu: “Tôi không ăn dâu tây.”
Xe cứu thương chở thi thể Lý Mộc đi.
Còn tôi và các bạn cùng phòng thì được đưa về đồn cảnh sát.