Mô tả truyện
** Dịch/Edit : Bích Hải Thanh Thiên - 碧海青天
Con gái ruột đã về.
Tôi, cô tiểu thư giả này, nên nhường chỗ rồi.
Cha mẹ nuôi sốt sắng dẫn cô tiểu thư thật đến trước mặt tôi:
“Con gái ruột của chúng ta đã tìm về được rồi, sau này con cứ ở nhà làm người giúp việc đi, vì con đã gọi chúng ta là cha mẹ bấy lâu nay, chúng ta sẽ cố gắng hết sức tìm cho con một mối hôn sự tốt.”
Tôi nhanh chóng thu dọn quần áo, chuyển ra khỏi nhà họ Đường ngay trong đêm.
Cặp cha mẹ thần kinh này, cuối cùng tôi cũng thoát được rồi.
Nội dung chương đầu
1
Khi tin tức cô tiểu thư thật đã trở về lan ra, mẹ nuôi đang chuẩn bị đưa tôi đi mua quần áo.
Tôi rụt rè nép đầu vào cánh tay mẹ nuôi, vẻ mặt đầy sợ sệt và biết ơn sâu sắc:
“Mẹ ơi, con còn nhiều quần áo lắm, làm sao mà mặc hết được nhiều thế này, không cần lãng phí đâu ạ.”
Mẹ nuôi cười gượng gạo: “Con của nhà họ Đường, sao lại có thể mặc một bộ quần áo lâu đến thế được? Lần này mua xong, thì cứ lấy mấy bộ mua lần trước mà cho đám người giúp việc là được.”
Bảy năm sống cuộc đời cô tiểu thư giả, đã giúp tôi thấu hiểu sâu sắc lẽ sinh tồn.
Mẹ nuôi muốn tiêu tiền cho tôi, cứ từ chối là đúng.
Nếu phải chọn, thì chọn cái tệ nhất, tốn ít tiền nhất.
Còn về việc cuối cùng mẹ nuôi sẽ cho tôi cái gì, thì hoàn toàn tùy thuộc vào tâm trạng và sự cân nhắc của bà ấy.
Bảy năm qua, tôi hoàn toàn như một con rối, mọi cử chỉ hành động đều do mẹ nuôi thao túng.
Từ chuyện lớn như nên học ban tự nhiên hay xã hội, tham gia hoạt động nào, kết bạn với ai – không đúng, mẹ nuôi không cho tôi kết bạn, bà ấy nói thân phận của tôi không xứng đáng có bạn bè.
Đến chuyện nhỏ như mỗi ngày nên mặc đồ lót nào, băng vệ sinh dùng hãng nào, nên dùng miếng dài hay miếng lót, đều phải tuân theo sự sắp đặt của mẹ nuôi.
Tôi là một con búp bê Barbie khổng lồ mang nhãn mác nhà họ Đường, không thể có ý thức riêng, càng không thể thoát khỏi sự kiểm soát của bà ấy.
Chúng tôi đóng vai mẹ hiền con thảo với nhau, ít nhất thì trong mắt người ngoài, con gái nuôi nhà họ Đường thật sự đã rơi vào ổ phúc rồi, tài sản tích lũy trăm năm của nhà họ Đường đều sẽ rơi vào tay tôi, một người ngoài này.
Cho đến khi mẹ nuôi vội vã nhấc máy điện thoại.
“Bà nói gì? Tìm thấy Nhụy Nhụy rồi sao?”
Mẹ nuôi vội vàng liếc nhìn tôi một cái, không chút do dự quay người trở lại xe.
“Con tự về trước đi, mẹ có việc gấp phải ra ngoài một chuyến.”
Tim tôi không kìm được đập thình thịch.
Đường Nhụy có tin tức rồi, có phải điều đó có nghĩa là tôi, cô tiểu thư giả này, cuối cùng cũng sắp bị vứt bỏ rồi không?
Tôi quay người bắt đầu đi về.
Không phải không có tiền gọi taxi, mà là không được tự tiện gọi taxi, nếu không về nhà lại là một trận cuồng phong bạo vũ.
Bảy năm rồi, tôi đã nhẫn nhịn tròn bảy năm.
Bảy năm qua, mẹ nuôi khi thì giận dữ mắng mỏ tôi, một người ngoài này, đã được lợi, khi thì ôm tôi mà hối lỗi, rằng bà ấy yêu tôi, đứa con gái này, đến nhường nào.
Nhưng mặc kệ bà ta đi.
Con gái bà ta có tin tức rồi, tôi chính là người không cần quản, không cần hỏi han sống chết nữa.
Vừa nãy khi bà ấy rời đi, đã tự xưng là “tôi”, chứ không phải “mẹ”.