Nội dung chương đầu
Khương Viện là con gái của bạn thân bố tôi.
Nó mồ côi mẹ từ nhỏ, mười tuổi thì bố nó gặp tai nạn qua đời ở công trường.
Bố mẹ tôi thương tình nên đã nhận nuôi nó, nghĩ rằng tôi cũng có bạn.
Không ngờ, nó lại dần dần muốn thay thế vị trí của tôi.
Chiếm đoạt mọi thứ cho riêng mình.
Tất nhiên, một đứa trẻ được giáo dục ưu việt từ nhỏ thì sao có thể thua một con trà xanh mới chen chân vào chứ?
Trong buổi tự học trước ngày thi đại học một hôm.
Khương Viện đặt trà sữa từ Meituan, chia cho mỗi bạn trong lớp một ly.
Còn đứng trên bục giảng lớn tiếng khoác lác.
“Đợi thi đại học xong, bữa tiệc liên hoan của lớp mình cứ để mình bao hết.”
Mọi người bên dưới đều hò reo tung hô.
Đợi đến khi mọi người dần yên tĩnh, Lý Phương, bạn ngồi bàn trên của tôi, cố tình lớn tiếng nói móc.
“Khương Viện, cậu cũng hào phóng quá nhỉ, không như một số người, nhà có tiền cũng không nỡ mời mọi người uống mấy ly trà sữa vài chục tệ.”
Từ hồi cấp hai, Khương Viện đã giả vờ không quen biết tôi ở trường.
Sợ rằng bộ đồ không có logo hàng hiệu của tôi sẽ làm nó mất mặt.
Tôi chống cằm trái, nhìn đám người giả tạo này nịnh bợ lẫn nhau.
Khi Khương Viện đưa trà sữa đến trước mặt tôi, còn giả vờ tốt bụng.
“Lâm Duyệt, cậu đừng để tâm lời Lý Phương nói, cô ấy thẳng tính lắm, cậu thông cảm cho chút nhé.”
Tôi không thèm để ý đến nó, chỉ đảo mắt một cái.
Cúi đầu lấy bài kiểm tra của mình.
“Bộp!”
Ly trà sữa vững vàng trên bàn bỗng dưng đổ lênh láng ra đất.
Trong lúc tôi vẫn còn ngơ ngác nhìn ly trà sữa dưới đất, Khương Viện đã bắt đầu tỏ vẻ tủi thân bên cạnh.
“Lâm Duyệt, nếu cậu ghét mình thì cứ nói đi, đâu cần phải làm vậy.”
Tất cả các bạn đang cắm cúi làm bài đều nghe tiếng mà ngẩng đầu nhìn sang.
Lý Phương bàn trên lập tức đứng dậy đến bên Khương Viện, đỡ lấy thân hình lung lay của nó.
“Lâm Duyệt, Khương Viện tốt bụng mua trà sữa cho mọi người, cậu không những không cảm kích còn làm hỏng tấm lòng của người khác, cậu đúng là vô lương tâm mà!”
Cái này cũng được sao? Đúng là trà xanh thượng hạng.
Khương Viện có thể đi báo danh vào Học viện Điện ảnh được rồi.
Tôi nhìn cả lớp đều nhìn nó với ánh mắt đồng cảm, biết rằng mình có giải thích thế nào cũng vô ích.
Tôi liếc nhìn chiếc camera trên bục giảng.
Lần này tôi xem mày còn giả vờ thế nào nữa.
“Nếu mọi người đều nghĩ là tôi bắt nạt nó, vậy thì cứ lên phòng giáo viên xem camera đi!”
Nghe đến camera, Khương Viện, người vốn đang yếu ớt tủi thân, lập tức tiến lên nắm lấy tay tôi.
“Lâm Duyệt, mai là thi đại học rồi, mình không muốn làm lớn chuyện đâu, nếu cậu không muốn xin lỗi thì thôi đi.”
“Oan uổng cho người ta, còn giả vờ vô tội?”
Tôi còn chưa kịp mở miệng, phía sau đã truyền đến một giọng nam trầm thấp chế giễu.