6
“Anh đang nói đến cái móc khóa này sao?”
Chồng tôi từ thắt lưng rút ra một chiếc móc khóa giống y hệt, lắc lắc trước mặt Cố Xuyên.
“Đây là nhân vật mà tôi tự thiết kế hồi học mẫu giáo. Về sau, công ty tôi đã bán bản quyền cho một hãng đồ chơi Nhật Bản.”
“À mà anh có thể không biết, đây là mẫu tôi thiết kế lúc cầu hôn Nhuận Nhuận khi còn nhỏ.”
Con gái tôi cũng lấy từ trong túi ra một món đồ chơi nhỏ.
“Chú ơi, chú đang nói cái này đúng không? Cháu cũng có nha~”
Nói rồi, chồng tôi dịu dàng bẹo mũi tôi một cái.
“Đồ mất thì mua lại, ngốc nghếch, sao phải tự mình đi lục rác chứ?”
Cố Xuyên nhìn cảnh chúng tôi tình cảm, mặt lúc đỏ lúc xanh.
Anh ta không thể tin được, lúc xem tôi là người thay thế, hóa ra chính mình cũng chỉ là cái bóng mờ của chồng tôi.
Chồng tôi đặt một nụ hôn nhẹ lên trán tôi.
“Em bị anh ta chiếm mất ba năm. Em có biết anh ghen tỵ đến mức nào không?”
“Nhưng anh ta lại không biết trân trọng em. Em có biết anh đã bao nhiêu lần muốn g/i/ế/t hắn không?”
“May mà cuối cùng anh cũng chờ được… chờ được Nhuận Nhuận quay đầu.”
Chồng tôi siết chặt tay tôi, như muốn truyền hết nỗi lòng.
Cố Xuyên như bị đâm trúng nỗi đau, lao lên định túm lấy tay tôi.
Miệng lẩm bẩm, không cam tâm:
“Không thể nào… cho dù cái đó do anh thiết kế thì cũng không chứng minh được gì cả… Nhuận Nhuận chắc chắn là vì cái móc khóa tôi tặng mới…”
“Chát!”
Chồng tôi giáng thẳng một cái tát.
Cố Xuyên loạng choạng lùi lại mấy bước, khóe miệng rỉ m/á/u.
“Loại rác rưởi như anh mà cũng dám gọi tên vợ tôi?”
“Đụng vào cô ấy thêm lần nữa, tôi khiến cả đời anh không đứng dậy nổi.”
Cố Xuyên ôm mặt, ánh mắt tối tăm độc địa:
“Giang Thâm! Đừng có mà quá đáng! Đây là Giang Thành, không phải quân khu của anh!”
Cả hội trường lập tức náo loạn.
“Xong rồi, nhà họ Cố tiêu thật rồi… Nghe nói Lữ trưởng Giang rất hiếm khi nổi giận, mà mỗi lần nổi giận là Giang Thành chấn động.”
“Mau kiểm tra lại nhà mình có dính dáng gì đến tập đoàn Cố thị không, kẻo lại bị liên lụy.”
“Lữ trưởng Giang đúng là si tình. Nếu tính từ mẫu giáo đến giờ thì tình yêu của họ đã kéo dài 30 năm rồi.”
Chồng tôi dịu dàng lau nước mắt cho tôi, rồi gọi hiệu trưởng đến.
Sau khi nghe rõ sự tình, thầy hiệu trưởng tức đến mức tát thẳng một cái vào mặt tên bảo vệ cầm đầu.
“Lũ ngu không có mắt! Tôi bảo mấy người xử lý kẻ gây rối, chứ ai cho mấy người động vào phu nhân của Lữ trưởng!”
Đội trưởng bảo vệ run lẩy bẩy như cây lau:
“Phu… phu nhân Giang mặc giản dị quá… tôi tưởng… tưởng là người ngoài lẻn vào…”
“Tôi cứ tưởng ‘người quan trọng’ mà anh nói là Cố tổng, nên mới cố gắng thể hiện một chút…”
“Bốp!” Một cái tát nữa giáng xuống.
“Đồ ngu! Đó là đồng phục viện nghiên cứu dự án tuyệt mật! Một lũ chỉ biết nịnh kẻ có tiền mà khinh thường người khác, còn không mau quỳ xuống xin lỗi phu nhân Giang!”
Tất cả bảo vệ lập tức đồng loạt quỳ xuống, trán đập mạnh xuống sàn.
“Phu nhân Giang! Là chúng tôi có mắt không tròng! Xin người rộng lượng tha thứ cho chúng tôi lần này!”
Hiệu trưởng thì lạnh toát sống lưng, lưng cong 90 độ đứng bên cạnh.
“Lữ trưởng Giang, chuyện hôm nay là lỗi nghiêm trọng của trường chúng tôi, ngài có yêu cầu gì, chúng tôi nhất định sẽ toàn lực phối hợp!”
Chồng tôi không thèm liếc một cái.
“Những kẻ vừa sỉ nhục vợ tôi, từng người bước ra tự tát 50 cái vào mặt, chuyện này coi như kết thúc.”
Nghe xong, mấy người lập tức tranh nhau vả vào mặt mình.
Dù sao làm ra chuyện quá đáng như vậy với phu nhân Giang, chỉ bị phạt mấy cái tát đã là nhẹ lắm rồi.
Tôi cúi đầu nhìn họ, trong lòng chỉ thấy chua chát và mỉa mai.
Mới vừa rồi còn muốn dẫm tôi xuống bùn, giờ lại đồng loạt quỳ trước mặt tôi xin tha.