5
Cánh cửa bị đẩy mạnh, hơn chục lính đặc nhiệm trang bị đầy đủ xông vào hội trường.
Người đàn ông dẫn đầu mặc quân phục gọn gàng, khí thế nghiêm nghị khiến người ta không dám nhìn thẳng.
Phía sau anh là một cô gái buộc tóc đuôi ngựa cao, dáng vẻ cũng dứt khoát, mạnh mẽ không kém.
Chồng tôi chỉ liếc mắt một cái, bảo vệ đã lập tức bị khí thế của anh áp đảo, hoảng hốt buông tay khỏi người tôi.
Một vị phụ huynh trong đám đông nhận ra anh, ngay lập tức đứng nghiêm, giơ tay chào theo kiểu nhà binh:
“Chào Lữ trưởng Giang!”
Một câu nói như quả bom, lập tức làm nổ tung cả hội trường.
Bờ vai căng cứng của tôi cuối cùng cũng được thả lỏng.
Con gái nhào vào lòng tôi, ôm chặt lấy cổ:
“Mẹ ơi, ai làm mẹ ra nông nỗi này vậy? Đồng phục quân sự cũng bị xé rách rồi…”
Lâm Vãn Vãn hoàn toàn c/h/ế/t đứng tại chỗ.
“Ngài… ngài là… Lữ trưởng Giang, không biết hôm nay ngài hạ cố đến đây là vì chuyện gì ạ?”
Tôi mắt ngấn lệ, bao tủi nhục dồn nén cuối cùng vỡ òa:
“Chồng à…”
Gương mặt Cố Xuyên lập tức đỏ bừng vì xấu hổ, gào lên:
“Su Nhuận! Lữ trưởng Giang ghét nhất là kẻ trộm, tôi khuyên cô nên giao đồ ra sớm, bằng không chọc giận anh ấy thì cả tôi và cô đều không chịu nổi hậu quả đâu!”
Rồi quay sang cúi đầu, nghiêm túc xin lỗi chồng tôi:
“Vợ cũ tôi bị kích động nên nói năng linh tinh, mong ngài đừng để bụng. Về nhà tôi sẽ dạy dỗ cô ấy thật nghiêm.”
Chồng tôi nhướng mày, lúc này mới để mắt đến Cố Xuyên đang đứng bên cạnh.
Ánh mắt anh lạnh như băng, nhìn chằm chằm khiến ai nấy đều rùng mình.
“Vợ cũ? Anh đang nói vợ tôi à?”
Tôi thấy ánh mắt quen thuộc ấy, trong lòng lập tức cảm thấy bất an.
Chồng tôi sắc mặt tối lại, vươn tay kéo tôi vào lòng, giọng nghiêm nghị:
“Ai là người khiến vợ tôi ra nông nỗi này?”
Bầu không khí bị anh làm cho căng đến nghẹt thở, cả hội trường không ai dám thở mạnh.
Thấy không ai lên tiếng, anh lạnh lùng ra lệnh:
“Tôi đếm đến ba. Ai không tự ra nhận, để tôi điều tra ra, tôi sẽ khiến hắn sống không bằng c/h/ế/t.”
“Ba.”
Lâm Vãn Vãn lập tức đá mạnh bảo vệ ra phía trước, hắn run rẩy lắp bắp phủ nhận.
“Hai.”
Cố Xuyên định tiến lên can ngăn, lập tức bị chồng tôi hất văng sang một bên.
“Một.”
Lâm Vãn Vãn cố giữ đôi chân đang run lẩy bẩy, quay người định bỏ trốn, nhưng liền bị chồng tôi xoay người, khóa tay ra sau.
“Người gọi điện cho thư ký của tôi… là cô đúng không?”
Ánh mắt anh sắc bén như đại bàng, Lâm Vãn Vãn bị nhìn chằm chằm mà lạnh toát sống lưng, mồ hôi túa ra như tắm.
“Giang… Giang lữ trưởng, nghe tôi giải thích…”
“Rắc”—tiếng x/ư/ơ/n/g g/ã/y vang lên.
Bàn tay vừa rồi xé áo tôi của cô ta lập tức bị trật khớp.
Tiếng hét thảm thiết vang vọng khắp hội trường.
Chồng tôi hơi nghiêng đầu, người bên cạnh đưa ra một vali tiền.
“Tiền t/h/u/ố/c men.”
Cuối cùng, Cố Xuyên cũng tiêu hóa hết mọi chuyện, gương mặt lộ rõ vẻ cay đắng:
“Su Nhuận, tôi đã nói mà… cô đột ngột biến mất năm đó, hóa ra là để trèo cao.”
“Mấy năm cô biến mất, đêm nào tôi cũng mơ thấy cô, thấy cảnh cô vì vài đồng mà cãi nhau với tôi…”
“Thế mà cô đã có một đứa con lớn như vậy với người khác.”
Tôi chỉ thấy buồn cười.
Với năng lực của anh ta, nếu thật sự muốn tìm tôi, không phải là chuyện khó.
Hơn nữa, con gái anh ta với Lâm Vãn Vãn cũng đã lớn rồi còn gì.
“Tôi ở bên anh suốt ba năm—thời điểm anh nghèo nhất. Không, phải nói là—anh giả vờ nghèo nhất.”
“Thế mà anh lại cho rằng tôi chỉ mê tiền của anh…”
Giọng tôi bắt đầu run rẩy:
“Anh từ đầu đến cuối chỉ coi tôi là cái bóng của người khác! Vậy tôi đã làm sai điều gì?”
“Bạch nguyệt quang của anh quay lại, tôi biết điều rút lui. Không phải đó chính là điều anh mong sao?”
Chồng tôi nhẹ nhàng siết vai tôi, khẽ khàng muốn tôi bình tĩnh lại.
Cố Xuyên lúc này đôi mắt đỏ ngầu:
“Vậy sao đến giờ cô vẫn còn giữ móc khóa tôi tặng?”
“Tôi không tin cô đã quên tôi. Cô vẫn còn yêu tôi đúng không?”
“Chồng cô có biết hôm nay cô vì cái móc khóa ấy mà tự mình đi moi cống không?”