Đúng là một kẻ hai mặt vô liêm sỉ.
Đám đông bắt đầu bàn tán, xì xào. Một vài người thậm chí còn lên tiếng khích tướng, xúi Gou hãy làm gì đó “cho lương tâm thanh thản”.
Cuối cùng, không chịu nổi áp lực từ ánh nhìn xung quanh, Gou gượng gạo gật đầu.
Trước khi bước đi, anh ta không quên ném về phía tôi một ánh mắt giận dữ, rồi nói lớn:
"Tôi không máu lạnh như ai kia! Tôi sẽ đi cứu người ngay bây giờ!"
Tôi không nói gì, chỉ đứng yên nhìn bóng anh ta khuất dần trong làn khói.
Lòng tôi không gợn chút thương hại.
Cứ để ngọn lửa đó thiêu sạch những thứ giả tạo và độc ác đi. Tôi sẽ không rơi vào cái bẫy đạo đức nào nữa
Sau khi Gou rời đi, mẹ của Kiều Kiều lập tức quay sang tôi, không còn vẻ cầu xin, mà chuyển sang mỉa mai, chế giễu.
"Kiều Kiều nhà chúng tôi lúc nào cũng nghĩ đến cô. Có gì ngon cũng đem sang cho cô, đồ chơi dễ thương cũng tặng cô... Nó coi cô như chị gái ruột. Vậy mà cô lại là loại người kinh tởm đến thế này!"
Nói xong, bà ta khạc nhổ thẳng vào tôi, ánh mắt như muốn nuốt chửng. Rõ ràng, vừa nãy có người hứa sẽ đi cứu con gái bà ta nên bà ta mới có dư sức quay sang tống tiền đạo đức tôi.
Cô ta gọi tôi kinh tởm. Nhưng tôi thề, gia đình cô ta mới là thứ kinh tởm hơn bất cứ ai.
Và lời nói vừa rồi, vô tình lại nhắc tôi nhớ: Sự vô đạo đức... đúng là có thể di truyền. Người mẹ thế nào, thì đứa con như thế.
Ở kiếp trước, tôi đã quá mù quáng. Cứ tưởng cứu người là đúng, nhưng rốt cuộc lại tự tay hủy hoại chính mình.
Kiếp này, tôi không cho ai lợi dụng lòng tốt của mình một cách dễ dàng nữa.
Tôi siết chặt tay, từng chữ thốt ra lạnh lẽo:
"Bà có dám nói không biết xấu hổ không? Bà là mẹ ruột của Kiều Kiều mà lại ôm con trai bỏ chạy trước tiên. Kiều Kiều mà biết, nó sẽ đau lòng đến mức nào? Nếu nó thật sự chết trong đám cháy kia, bà sống nổi với lương tâm sao?"
Cô ta lặng thinh.
Có lẽ trước đây tôi ngoan quá, khiến bà ta nghĩ tôi là món đồ có thể bóp nát rồi vứt.
Giờ đây, chỉ vài câu của tôi cũng đủ khiến bà ta cứng họng, rồi ngồi bệt xuống đất, bắt đầu ăn vạ như một kẻ vô lại:
"Sao số tôi lại khổ thế này! Lại gặp ngay lũ hàng xóm máu lạnh! Sống sao nổi!"
Tôi chẳng thèm quan tâm nữa. Quay sang bố mẹ mình, tôi dặn:
"Từ nay về sau, tránh xa loại người này ra. Mẹ con mình không dính dáng gì đến họ nữa."
Đúng lúc đó, Gou – người từng xông vào căn nhà cháy – lao ra khỏi tòa nhà.
Mọi người xung quanh hò reo như thể anh ta là anh hùng trở về. Nhưng không ai ngờ… anh ta lại chạy ra một mình.
Mẹ của Kiều Kiều nổi điên.
Bà ta như biến thành bệnh nhân tâm thần, lao vào đấm đá Gou.
"Con gái tôi vẫn còn trong đó! Sao anh lại chạy ra ngoài? Mau quay lại đi! Nếu có chuyện gì xảy ra với nó, tôi liều chết với anh!"
Gou gần như không còn hình người—mái tóc cháy sém, mặt mũi đen như than, ho sặc sụa.
Anh ta cố gắng thở, rồi nói trong cơn ho:
"Không vào được... lửa lớn quá..."
Lời chưa dứt, một cú tát trời giáng từ mẹ Kiều Kiều giáng thẳng vào mặt anh ta.
"Vào lại đi! Nếu không cứu được con gái tôi, anh đừng hòng sống yên!"
Gou đứng sững, rồi... bất ngờ vung tay, tát ngược lại.
"Mẹ kiếp! Tao đi cứu người đấy! Mày nghĩ ai cũng muốn dây vào cái nhà mày chắc? Có bà mẹ như mày, con gái mày bị thiêu cũng không oan!"
Lời vừa dứt, cả đám đông chết lặng.
Tôi đứng bên cạnh, chứng kiến hai kẻ đạo đức giả xé xác nhau giữa nơi công cộng, trong lòng lại thấy… thỏa mãn lạ thường.
Đúng lúc đó, một giọng hét vang lên từ tầng trên, nghe rõ mồn một:
"Chị Sở Sở! Làm ơn cứu em! Em không muốn chết! Em sẽ không bao giờ gọi chị là xấu xí nữa!"