19
Còn 13 ngày nữa đến đám cưới.
Bà ngoại đã ổn định trở lại, tôi quyết định về trước xử lý nốt công việc ở công ty.
Không ngờ, về đến nhà lại thấy Tưởng Nhiên đang ngồi trong phòng khách.
Chỉ có một chiếc đèn nhỏ được bật, ánh sáng mờ mờ không rõ biểu cảm của anh ta.
Tôi cúi đầu thay giày, giọng bình tĩnh:
“Sao anh lại về rồi?”
“Bà ngoại đổi bệnh viện, sao em không nói với anh?”
Tôi khựng lại một chút, sau đó vẫn thong thả treo áo khoác lên.
Tưởng Nhiên đột ngột giận dữ, quăng đổ mọi thứ trên bàn, đập mạnh một tiếng.
“Anh đang hỏi em!
Hai ngày qua em với Thẩm Kỳ Hạc đi đâu, làm gì?
Tại sao không nghe điện thoại của anh?!”
Tôi xoay người lại, ánh mắt điềm nhiên đối diện với anh ta:
“Em đã nói với anh rồi.”
Thấy vẻ mặt nghi hoặc của anh ta, tôi còn tốt bụng nhắc lại từng chuyện:
“Năm tháng trước, em từng đề nghị đổi bà sang bệnh viện tư.
Lúc đó anh nói đang kẹt một khách hàng khó nhằn, không rời ra được, bảo em tự quyết định.”
Mà thực tế là, do Phỉ Tư Tư gây chuyện với cổ đông, anh ta bận rộn đi giải quyết hậu quả cho cô ta.
“Ba tháng trước, bà rất muốn gặp anh.
Đáng tiếc, lúc đó anh nói mình đang công tác ở nước ngoài.”
Nhưng sự thật—là anh ở nước ngoài tổ chức sinh nhật lãng mạn cho Phỉ Tư Tư.
Tưởng Nhiên như nhớ ra gì đó, giận dữ chuyển thành cảm giác tội lỗi.
Còn tôi… chỉ nhớ tới ánh mắt dửng dưng của anh khi vì cô ta mà vung tiền như rác, không chút ngập ngừng mà đè nát trái tim tôi.
“Còn một tháng rưỡi trước, em gửi cho anh file nén toàn bộ kế hoạch hôn lễ, trong đó cũng có địa chỉ mới của bệnh viện.”
Nhưng rất hiển nhiên, file đó đã hết hạn, vì chưa từng được anh mở ra xem.
“Lạc Lạc… anh…”
“Không sao mà, Tưởng Nhiên.”
Tôi cười, nhẹ nhàng bước qua anh:
“Hôm nay mệt rồi, ngủ sớm nhé.”
Anh lẽo đẽo theo vào phòng ngủ, tôi một lần nữa chặn lại.
Nụ cười của tôi giờ đã có ranh giới rõ ràng:
“Em biết anh dạo này bận, em cũng vậy.
Để cả hai được nghỉ ngơi tốt hơn, trước đám cưới… chúng ta nên ngủ riêng.”
Tưởng Nhiên như không hiểu, sững sờ:
“Nhưng anh không muốn ngủ riêng…”
Tôi cạn kiệt kiên nhẫn, sắc mặt lạnh hẳn đi.
Anh cúi đầu, như chịu không nổi không khí lạnh lẽo giữa chúng tôi.
“Lạc Lạc… mấy hôm nay anh ở nhà chờ em, nhưng em thì lại ở cùng Thẩm Kỳ Hạc…
Giờ còn đòi tách phòng…
Em muốn anh nghĩ thế nào đây?
Rõ ràng trước đây em ghét anh ta mà, sao giờ… em lại thay đổi rồi?”
“Tưởng Nhiên, anh đừng đa nghi như vậy.”
“Nhìn lại bộ dạng gắt gỏng của anh đi.
Khi anh đi công tác, chính Thẩm Kỳ Hạc giúp em giải quyết chuyện công ty, cũng là anh ấy đưa em đến gặp bà.
Chẳng lẽ em nên vong ân phụ nghĩa chỉ vì anh không ưa anh ấy?”
Tưởng Nhiên à, anh phải hiểu…. là chính anh đã đẩy em về phía anh ấy.
Khoảng lặng kéo dài.
Rất lâu sau, anh hỏi tôi một câu:
“Lạc Lạc… chúng ta… vẫn sẽ kết hôn chứ?”
Câu hỏi từng quen thuộc ấy, giờ lại từ một người khác hỏi tôi.
Tôi mỉm cười, khẽ đáp:
“Anh lại nghĩ vẩn vơ gì nữa vậy?”
Nhưng tôi… không cho anh câu trả lời mà anh muốn.
“Được rồi. Chẳng phải nói phải xử lý xong công việc trước đám cưới sao?
Đi nghỉ sớm đi. Ngày mai còn phải quay lại công ty nữa.”
“Lạc Lạc… nếu em không muốn anh đi, thì anh sẽ không đi…”
Tôi khẽ nghiêng đầu, như đùa mà thật:
“Sao em lại không muốn chứ?
Rốt cuộc chỉ là đi làm thôi mà, đâu phải đi ngoại tình.”
Mặt anh tái đi, vội vã nhào tới ôm chặt lấy tôi.
“Không có đâu Lạc Lạc! Anh không ngoại tình, anh thật sự đang làm việc…”
Anh nói lớn quá mức, như muốn tự thuyết phục bản thân.
Tôi gật đầu, lần nữa đẩy anh ra.
Nhìn bóng lưng thất thểu của anh bước ra cửa, tôi bất giác gọi với theo.
Khi ánh mắt anh dừng lại, trống rỗng và mong chờ—tôi mỉm cười, giọng nói mềm mại:
“Nếu anh… không bận quá, có thể xem lại kế hoạch hôn lễ một lần nữa được không?”
Ánh mắt Tưởng Nhiên như được thắp lên một tia sáng, long lanh đến nỗi như vương cả nước mắt.
20
Việc cố tình tỏ ra thân mật với Thẩm Kỳ Hạc trước mặt Tưởng Nhiên, thật ra chỉ là một cách để trì hoãn thời gian.
Anh ta không gặp được những người đã tố cáo, là nhờ tôi cố tình làm anh phân tâm.
Mục đích của sự an ủi, là để anh ta tự dồn sức vào những chuyện vô nghĩa—ví dụ như tháng hẹn cuối cùng, hoặc đám cưới của chúng tôi.
Tưởng Nhiên lại quay về bên cạnh Phỉ Tư Tư, nhưng cảm giác như chỉ để hoàn thành một nhiệm vụ.
Thực chất, thời gian của anh, gần như đều dùng để chuẩn bị đám cưới.
Còn 9 ngày, anh đổi toàn bộ hoa trang trí thành loại mà tôi thích, dù trước đó từng bị loại bỏ vì lý do chi phí.
Đáng tiếc, ông trời không ưu ái, một cơn lửa sét đã thiêu rụi tất cả.
Còn 7 ngày, anh đích thân làm một cuốn album ảnh, ghi lại những ký ức tình yêu lãng mạn của hai chúng tôi.
Tôi hờ hững đáp lại, bảo anh nên dành thời gian cho những việc có ý nghĩa hơn.
Còn 5 ngày, chiếc vòng cổ Vie – Tình yêu đích thực quay trở lại trong tay tôi, nhưng tôi không giữ.
Tôi mang nó quyên tặng cho quỹ từ thiện.
Còn 3 ngày, tôi đã chuẩn bị sẵn hợp đồng, chỉ còn thiếu chữ ký của anh—một phần chẳng còn mấy quan trọng.
Còn anh thì thất thần đứng đợi ở buổi tổng duyệt, chờ một đám cưới mà sẽ không có cô dâu xuất hiện.
Còn 1 ngày, tôi lần đầu chủ động nhắn tin cho anh.
【Hủy hôn. Mình chia tay đi.】
Hôm đó, Tưởng Nhiên gọi rất nhiều cuộc, gửi rất nhiều tin nhắn.
Tôi làm như không thấy.
Chắc anh cũng cảm nhận được gì đó.
Vậy nên khung chat WeChat chỉ toàn những dòng trắng lặng lẽ, từng chữ đều cân nhắc, ẩn chứa sự lấy lòng cẩn thận.
Trong số đó có cả tin nhắn từ Hồ Lý.
【Chị dâu, em biết em không có tư cách khuyên chị. Em cũng biết anh Nhiên rất khốn nạn.
Nhưng em càng biết rõ, anh ấy thật lòng yêu chị.】
【Anh Nhiên thành ra thế này, em cũng có phần trách nhiệm.
Hồi trước vì mục đích riêng, em từng khai ra chuyện của anh ấy cho chị biết.
Với tư cách một người anh em, em có lỗi với anh ấy.
Nên em không thể đứng nhìn anh ấy tiếp tục dằn vặt bản thân.
Anh ấy đã cắt đứt hoàn toàn với Phỉ Tư Tư, hy vọng chị cho anh ấy một cơ hội.】
【Buổi tổng duyệt hôm qua, từ sáng đến tối, anh Nhiên chờ chị đến mức tụt huyết áp.
Mặt tái mét vẫn không chịu rời đi.
Anh ấy sợ chị đến mà không thấy anh.
Anh nói, đã hối hận vì bỏ lỡ quá nhiều lần, lần này nhất định không thể bỏ lỡ nữa.】
【Bọn em hiện đang ở quán bar năm xưa.
Anh Nhiên uống rất nhiều, không chịu rời đi, cứ gọi tên chị mãi.
Anh nói chị không đến, chị không chịu cưới anh nữa.
Chị dâu ơi… coi như em cũng từng gián tiếp giúp chị, chị đến đưa anh ấy về nhà được không?】
Tôi bắt máy.
Giọng Hồ Lý nghe như không tin nổi, rồi vui mừng ra mặt.
“Chị dâu?
Chị… chị đang đến hả?
Anh Nhiên đang ở ngay cạnh em, chị—”
Tưởng Nhiên giật lấy điện thoại, hơi men khiến giọng anh khàn đặc, nghẹn ngào:
“Lạc Lạc… muộn rồi… em không cần đến nữa… anh… anh tự về được…”
Tôi lạnh lùng cắt lời anh:
“Tôi đương nhiên sẽ không đến.
Đừng gọi nữa, phiền c/h/ế/t đi được.”
Không đợi anh trả lời, tôi lập tức tắt máy.
21
Tôi cuối cùng vẫn đến quán bar đó.
Lúc ngang qua một phòng bao, tôi bất giác dừng bước.
Bên trong chỉ có hai người: Tưởng Nhiên cúi đầu, còn Phỉ Tư Tư đang ngồi xổm trước mặt anh ta.
“Phỉ Tư Tư, tôi đã nói rồi, sau hôm qua chúng ta cắt đứt liên lạc.”
Cô ta như thể đã quá quen với việc đóng vai yếu đuối, nũng nịu ngẩng đầu:
“Anh Nhiên, em không cần gì từ anh cả, em chỉ muốn được ở bên anh…”
“Hừ.”
Tưởng Nhiên bật cười lạnh, giọng sắc như d/a/o, “Cô không thấy trò này buồn cười lắm sao?
Biến đi, bằng không những thứ cô có, tôi lấy lại hết.”
“Vì sao? Chẳng phải Tôn Phạn Lạc cũng đối xử với anh như thế à?
Chỉ có em mới là người thật lòng yêu anh—Á!”
Bàn tay của anh siết chặt cổ cô ta, khuôn mặt đầy u tối và lạnh lẽo.
“Nếu cô còn dám nhắc đến cô ấy, hoặc dám để cô ấy biết chuyện giữa chúng ta, tôi sẽ cho cô hiểu cái gì gọi là sống không bằng c/h/ế/t.”
Sát khí bức người khiến Phỉ Tư Tư bừng tỉnh khỏi ảo tưởng yêu đương.
Giọng cô ta khàn đi vì thiếu khí, nhưng vẫn cười nhạt, lời nói như một lưỡi d/a/o:
“Anh thông minh như vậy… sao không dám đoán rằng cô ấy đã biết từ lâu rồi…. vậy mà còn mơ tưởng cô ấy sẽ gả cho anh…”
Hai người đối đầu như thể kẻ thù.
Không ai ngờ rằng chỉ một tháng trước họ còn là cặp “oan gia tình thâm” bịn rịn chia tay.
Tôi như bừng tỉnh khỏi cảnh tượng ấy khi điện thoại của Thẩm Kỳ Hạc vang lên.
Giọng anh mơ màng:
“Lạc Lạc… anh thấy khó chịu quá…”
Tôi nhanh chóng rời đi, không ngoảnh đầu lại.
Tôi vừa ngắt máy của Tưởng Nhiên, thì tiếp ngay là cuộc gọi cầu cứu của Thẩm Kỳ Hạc.
Anh gặp chuyện trong lúc đàm phán làm ăn, hình như trúng kế gì đó, men say chưa tan, vô thức bấm gọi cho tôi.
“Thẩm Kỳ Hạc, mở cửa, là tôi.”
Cánh cửa bật mở đột ngột, một bàn tay rắn chắc kéo tôi vào trong.
Hơi nóng phả sát cổ khiến tôi không thể nhúc nhích.
Bị anh ép vào góc tường, cả người tôi không thể nhúc nhích.
Tay bị giữ chặt.
Từng tiếng gọi khàn khàn, ẩn nhẫn lại cháy bỏng:
“Lạc Lạc… là em phải không…”
“Tỉnh lại đi! Tôi đưa anh đến bệnh viện.”
“Lạc Lạc… nóng quá… giúp anh với…”
Môi anh lướt lên cổ tôi, chỉ dừng lại ngay góc môi.
“Lạc Lạc, em lại vào giấc mơ của anh rồi sao…?
Lần này dùng roi nhẹ chút được không…?”
Tôi trừng mắt.
Anh ta đang nói cái gì đấy?!
“Đêm nay anh cũng là cún con ngoan ngoãn của chị… xin chị thương lấy em…”
Tôi gần như sững người vì sốc.
Tên này có… xu hướng M?
Tôi định tránh né thì anh lại thì thầm:
“Em thích đánh anh, anh cam tâm tình nguyện.
Chỉ cần em chạm vào anh… dù là bằng chân…”
“Cốc!”
Tiếng đập cửa bên ngoài vang lên.
“Lạc Lạc? Lạc Lạc, em có ở trong đó không?”
Là Tưởng Nhiên!
Tôi hoảng lên, định rời đi thì bị Thẩm Kỳ Hạc siết chặt.
“Không được, không được…”
“Thẩm Kỳ Hạc! Anh như vậy là sai! Tôi không muốn thế này!”
Không thể để Tưởng Nhiên nghe thấy cảnh này.
Điện thoại lại reo.
Tôi gỡ tay Thẩm Kỳ Hạc, đẩy anh ngồi tựa vào tường.
Anh không còn sức, chỉ lặng lẽ ngồi đó, ánh mắt mất mát:
“Em đi đi…
Anh sẽ không để hắn phát hiện ra đâu…”
Tiếng gõ cửa dồn dập.
“Lạc Lạc! Tôn Phạn Lạc! Em ra đây!
Sao em có thể phản bội anh?!”
Tôi khựng lại.
Ngón tay run lên khi nhấn nghe máy.
“Em đang ở nhà. Anh đi đi.”
Lời nói có quá nhiều sơ hở.
Tưởng Nhiên im lặng rất lâu.
“Lạc Lạc, về với anh đi, được không?”
“Tưởng Nhiên, tôi không ngốc. Anh cũng vậy.”
“Anh nói yêu tôi, muốn cưới tôi, nhưng đến tận cái ngày tôi hỏi anh có thể ở lại không, tôi đã biết tất cả.”
“Nếu anh còn một chút lý trí, hãy quay về công ty đi.
Tôi không dễ đối phó như anh tưởng.”
“Tôi biết… tôi biết hết.”
Giọng anh như già đi mười tuổi, khản đặc.
“Nhưng ngày mai là đám cưới của chúng ta.
Nghỉ sớm một chút, đừng đến muộn nhé.”
Bên ngoài, tiếng bước chân xa dần.
Sau lưng tôi, một đôi tay lại vòng lấy eo tôi.
Tôi cúi đầu nhìn—là Thẩm Kỳ Hạc, giọng ngái ngủ pha chút lười biếng:
“Chị nói rồi đấy nhé…. chỉ dùng chân thôi đấy…”
22
Tôi ngủ đến tận khi nắng lên đỉnh đầu, mới nghe nói Tưởng Nhiên không chịu nghe lời, còn ép bạn bè phải tham dự đám cưới đã bị tôi hủy bỏ.
Từ cái ngày tôi thẳng thắn tuyên bố chia tay, việc hủy hôn đã lan khắp giới thượng lưu, ai ai cũng biết.
Chỉ có anh ta vẫn giả điếc giả mù, như thể mọi chuyện chưa từng xảy ra.
À, còn có một người nữa.
Phỉ Tư Tư—mặc váy cưới trắng, xông thẳng vào lễ đường như nữ chính ngôn tình.
Cô ta không ngần ngại lớn tiếng thông báo với bạn bè và người thân của Tưởng Nhiên rằng cô đang mang thai, và muốn gả cho anh ta.
Tôi? Đương nhiên là giúp đỡ rồi.
Tôi đã “có tâm” đem chuyện tình đầy phản bội của hai người họ kể lại một cách tường tận, lan truyền khắp nơi.
Kết quả?
Cha của Tưởng Nhiên nổi giận đến mức phải nhập viện cấp cứu.
Để cứu vãn danh tiếng gia tộc, ông ta buộc Tưởng Nhiên phải cưới Phỉ Tư Tư – người đang mang giọt m/á/u của nhà họ Tưởng.
Thật tốt.
Cuối cùng, anh ta không cần phải thấy có lỗi với cô ta nữa.
Có thể mãi mãi ở bên nhau, không cần che giấu gì thêm.
Phỉ Tư Tư thì đắc ý.
Lấy được Tưởng Nhiên, đồng nghĩa với việc cô ta có thể hưởng gia tài khổng lồ suốt đời.
Chỉ tiếc là—cô ta không biết rằng cuộc sống nghèo khó nơi xứ người đang chờ đón họ.
Vì tôi không bao giờ để Tưởng Nhiên tiếp tục ở lại trong nước.
Một tổng tài thông minh sẽ luôn biết cách loại bỏ mọi mối đe dọa tiềm tàng.
Tôi biết, anh ta không cam lòng.
Ở nhà đập phá đồ đạc, dùng mọi mối quan hệ tìm đường tiếp cận tôi.
Chỉ là… anh ta đã không còn quyền tự do nữa rồi.
Tuy nhiên, anh ta vẫn có thể tay trắng làm lại ở nước ngoài.
Dù khổ một chút.
Chỉ cần ngoan ngoãn nghe lời, tôi cũng sẽ không làm khó thêm.
Dù sao thì—tôi vốn là một tổng tài nhân hậu mà.
Tin tức lần nữa về họ, là vào ngày cưới của tôi và Thẩm Kỳ Hạc.
Một nhân viên từng bị Tưởng Nhiên đuổi việc, sau này khởi nghiệp thành công, nhân lúc dự tiệc lôi chuyện ra kể với vẻ căm phẫn:
“Phỉ Tư Tư không chịu nổi cảnh nghèo nên ngoại tình với một gã nhà giàu mới nổi, bị vợ của hắn ta bắn thẳng vào mắt, thành người mù.”
“Còn Tưởng Nhiên thì rơi xuống đáy xã hội, lang thang làm homeless, chẳng có tiền để cứu cô ta.”
“Nghe nói anh ta vẫn còn ít tiền, nhưng thà bị Phỉ Tư Tư đâm một nhát, chứ cũng không đưa ra.”
“Nhìn như đang để dành…
Mà tích góp gần 10 năm rồi, xài sạch tiền, vẫn cứ muốn quay về.”
“Chẳng hiểu quê nhà có ai mà anh ta mãi không thể buông được.”
Tôi mỉm cười nhấp rượu.
“Vậy à?
Tôi cũng không rõ.”
HẾT .