13
Sáng sớm, tôi mở cửa ra, thấy trên ghế sofa còn vết tích có người từng ngủ.
“Tỉnh rồi à, mau lại ăn sáng.”
Tôi mang theo chút áy náy, giải thích vài câu với Thẩm Kỳ Hạc.
Anh không tỏ ra bất ngờ, cũng không an ủi, chỉ bình tĩnh hỏi:
“Cô từng nghe một câu này chưa?”
“Câu gì?”
Tôi ngẩn người.
“Người lương thiện, ngay cả khi bị tổn thương… cũng sẽ thấy áy náy.”
Tôi cũng được xem là người lương thiện sao?
Lâu rồi không ai nói tôi như thế.
Gần đây, tôi còn tưởng những người thân cận cũng nghĩ tôi là kẻ lạnh lùng, vô cảm.
Tôi không dám nhìn vào ánh mắt thẳng thắn ấy.
Cảm giác ấy giống như một người mặc giáp đã quá lâu, bất ngờ bị người khác nhìn thấy lớp da bên trong vẫn còn màu hồng, không khỏi lúng túng và ngượng ngập.
Giọng điệu anh bất ngờ đổi hẳn, lại quay về kiểu cà lơ phất phơ quen thuộc.
“Nhưng tôi thật sự không ngờ đấy… Trong giới đồn Tổng giám đốc Tôn là kiểu đàn bà chua ngoa nhỏ mọn, thù dai nhớ lâu.
Bây giờ nhìn lại—không đúng lắm thì phải.”
… Lại bắt đầu nữa rồi.
Tôi tao nhã đặt bát đũa xuống, chân thành nói với anh:
“Tổng Thẩm, thật lòng cảm ơn anh mấy ngày qua đã giúp đỡ.
Nhưng nếu chúng ta không thể đạt được đồng thuận trong hợp tác, vậy thì hôm nay tôi xin phép không làm phiền thêm nữa.”
Thẩm Kỳ Hạc lập tức đứng bật dậy:
“Xe tôi mất rồi, hôm nay không đưa cô về được đâu.”
“Không sao.”
Tôi đáp bình thản,
“Tôi nhớ cách đây mười dặm có đường lớn, nhiều xe qua lại.”
“Nhưng… hôm qua cô mất ví rồi, điện thoại cũng hỏng.
Cô lấy gì mà trả tiền cho họ?”
Tôi không biểu cảm, vòng qua người anh đang chắn trước cửa, đi thẳng về phía lối ra.
“Tôi tin trên đời này vẫn còn nhiều người tốt.”
“Không, khoan, tôi…”
Thẩm Kỳ Hạc bất ngờ la lên đầy vội vã:
“Tôi quyết định không rút vốn khỏi Thái Tân nữa. Các hợp tác khác cũng tiếp tục triển khai.”
Tôi khựng lại, ngoái đầu nhìn anh.
Anh rụt tay lại – tay đang định với theo như kiểu “Er Kang” – mặt hiện rõ vẻ “biết ngay là cô sẽ quay lại”.
Tôi nghi hoặc:
“Nhưng trước đó chẳng phải anh đã—?”
Anh nghiêm túc ngồi xuống, hơi gật đầu một cách… điềm đạm:
“Đúng, nhưng con xe yêu quý của tôi vẫn còn trong tay ‘bọn cướp’ mà.
Đấy là hàng giới hạn toàn cầu đấy.”
“Sáng nay, ông lão nói nếu tôi chịu trồng lại ruộng lúa, thì ông sẽ trả xe cho tôi.”
“Nếu cô đồng ý ở lại giúp tôi… tôi sẽ cam kết không đối đầu Thái Tân nữa.
Thế nào?”
14
Bạn tuyệt đối không thể tưởng tượng được—
Một nữ tổng tài trị giá hàng trăm triệu, người phụ nữ thành thị thanh lịch tiêu vài trăm triệu trong chớp mắt…
Giờ đây lại đang cúi đầu nhăn trán, vò đầu bứt tai chỉ vì một cây mạ.
Phải nhìn độ cao, tán lá, thân béo hay gầy.
Khoảng cách giữa các cây phải đều, phải chuẩn.
“Cô bé, lên nghỉ tí đi.”
Một dì nông dân trong ruộng gọi tôi.
Dường như chẳng hề lo lắng ruộng thí nghiệm quý giá của mình bị phá, chỉ một mực bảo tôi nghỉ ngơi.
Công việc thì chẳng tiến triển được bao nhiêu, nhưng chuyện tình sử cả đời của dì ấy thì tôi đã nghe xong hết một vòng.
“Dì ơi, cháu vẫn chưa mệt đâu.”
“Ối giời, thế thì được!”
Dì đảo mắt một vòng, rồi đột ngột chỉ vào mấy cây mạ:
“Mấy cây này cấy chưa đẹp, dì nhổ lại nhé.”
Tay nhanh như chớp.
Tôi còn chưa kịp ngăn thì mấy cây mạ đã bị nhổ lên.
Tôi c/h/ế/t lặng.
Trong lòng bắt đầu hoài nghi—người này chắc do Thẩm Kỳ Hạc phái tới để chơi khăm tôi.
“Phì…”
Tôi ngoảnh đầu lại.
Thẩm Kỳ Hạc đang nhướn mày, cười nham nhở, ánh mắt đầy ý trêu chọc.
Anh mặc áo ba lỗ kiểu ông già, lớp áo mỏng không giấu nổi cơ thể rắn chắc, cánh tay khoanh trước ngực còn to hơn cả đùi tôi.
“Đại ân đại đức của tiểu Tôn tổng, Thẩm mỗ xin ghi lòng tạc dạ suốt đời.”
Mặt dày.
“Thôi đi.”
Tôi nhắm mắt, trong lòng đảo một cái khinh thường.
Lười để ý đến anh ta.
Một mùi xà phòng thoang thoảng bay tới.
Khứu giác phản ứng nhanh hơn cả lý trí—
Ơ, sao hôm qua tôi dùng… không thơm như vậy nhỉ?
Khoan đã!
Tôi bật mở mắt.
Khuôn mặt đẹp trai của Thẩm Kỳ Hạc đã phóng đại gấp mấy lần ngay trước mặt tôi.
Ngón tay anh lạnh lạnh, chạm vào mặt tôi lại thấy nóng rực.
“Anh làm gì thế?!”
Tôi giật nảy người.
Anh vô tội đáp:
“Chỉ… lau mồ hôi thôi mà…”
Quá gần.
Gần đến mức tôi nhìn thấy hàng mi dài, nốt ruồi nhỏ nơi sống mũi, đôi môi hồng đỏ.
Nhìn xuống nữa là yết hầu chuyển động, và… vành tai đang nhanh chóng đỏ ửng.
“Không… không phải, không phải đâu.”
Như chợt tỉnh, Thẩm Kỳ Hạc lập tức luống cuống nhảy lùi lại, vừa ho khan vừa vung tay như thể bị bỏng.
“Tôi… tôi không có ý gì hết á!
Cô đừng nghĩ lung tung!”
“ Trời ơi…”
Cuối cùng tức đến độ gào lên rồi quay đầu bỏ đi.
Nhưng đi được vài bước lại hậm hực quay lại, mặt mũi bực bội nhét cái khăn vào lòng tôi.
“Tự cô lau đi.”
Cái dáng vẻ đó… y chang một cô vợ nhỏ bị chọc tức.
Tôi ngẩn ra nhìn anh, không nhịn nổi bật cười thành tiếng.
Ai mà ngờ được, cái gã “mặc kệ đời” như Thẩm Kỳ Hạc…. lại dễ chọc đến mức này.
15
“Tôn tổng, Thẩm tổng bên kia đã ngừng gây áp lực, tiến độ thâu tóm Thái Tân đã vượt quá một nửa.
Ngoài ra… Phỉ Tư Tư và Tưởng Nhiên sắp tổ chức hôn lễ tại Ireland.
Tưởng tổng… đã đồng ý.”
Hai ngày trước, Thẩm Kỳ Hạc đã trả lại cho tôi chiếc điện thoại vừa được sửa xong.
Tôi vừa dứt cuộc gọi từ trợ lý thì màn hình liền sáng lên—
Một bức ảnh cưới.
Phỉ Tư Tư trong váy cưới, Tưởng Nhiên trong lễ phục.
Cả hai cười dịu dàng, ánh mắt đong đầy yêu thương.
Tiếng họ thề thốt vang lên qua loa điện thoại:
“Anh nguyện ý.”
“Em nguyện ý.”
Tôi lặng người, tâm trí trôi dạt.
Tổ chức hôn lễ ở Ireland…
Cũng giống như “trái tim chân thành” mà tôi từng hằng mơ ước.
So với lời chúc phúc đầy ngọt ngào, tôi từng thấy lời nguyền rủa mới thật lãng mạn.
Quốc gia không thể ly hôn,
Lời thề biến thành gông xiềng, trói buộc nhau đời đời kiếp kiếp.
Tôi từng kể với Tưởng Nhiên.
Anh ngạc nhiên trước cái suy nghĩ kỳ quặc đó của tôi, nhưng lại nghiêm túc đồng ý,
Thậm chí còn coi trọng lời thề ấy hơn cả tôi.
Vậy mà giờ đây, cái gọi là “vĩnh viễn bên nhau” đó,
Anh lại dùng để bù đắp cho một người khác.
“Một hôn lễ giả dối, lời thề thành dối trá, tự lừa mình dối người…
Bọn họ không thể bên nhau lâu đâu.”
Tôi hoàn hồn, quay lại nhìn thì thấy Thẩm Kỳ Hạc đang nghiêng đầu, giọng châm chọc.
Tôi bật cười:
“Chuyện này cũng chưa chắc.
Để khiến Tưởng Nhiên mạo hiểm như vậy trước khi cưới, nói không chừng… đó chính là tình yêu chân thành?”
“Xì—một tên cặn bã gặp một đứa ngu ngốc, đúng là đôi trời sinh.”
Anh liếc tôi: “Cô nhìn tôi làm gì? Tôi nói sai à?”
“Ý anh là , so với việc khó chịu vì nhìn thấy tên đàn ông phản bội đó, chi bằng quay đầu nhìn người trước mắt này đi.”
Giọng anh thấp xuống.
Tôi nhíu mày: “Trước mắt? Nhìn cái gì?”
Ánh mắt Thẩm Kỳ Hạc hơi né tránh:
“Trước mắt… à… hoa đào.”
“Ý tôi là hoa đào trước mặt kìa! Cô nhìn xem, năm nay nở đẹp thật đấy.”
Tôi ngẩng đầu theo phản xạ.
Ánh trăng đổ xuống, soi rọi cả một gốc hoa đào rực rỡ.
Hoa nở lặng lẽ, nhẹ nhàng phủ lên sự cô đơn trong lòng.
Tôi không hiểu tại sao…
Có lẽ là do cái kiểu không tự nhiên của Thẩm Kỳ Hạc, khiến nhịp tim tôi cũng đột nhiên rối loạn.
Tôi vội cầm ly trà bên cạnh, ngửa đầu uống một ngụm.
“Á! Nóng quá!”
“Uống gì mà gấp thế hả?”
Đèn trong phòng hơi tối, Thẩm Kỳ Hạc cau mày nhìn tôi đang bị phỏng.
“Lỡ mà nước sôi đổ vào thì sao hả?”
“Còn cãi? Trưởng thành chút đi!”
Tôi còn đang định phản bác, thì anh đã giữ cằm tôi, nâng lên nhẹ nhàng.
Hai ngón tay thon dài kẹp một viên đá lạnh, từ từ chạm vào lưỡi tôi.
Anh rất cẩn thận, tránh để quá lạnh, thậm chí còn nghiêng đầu lên cao để điều chỉnh góc độ.
Đá tan dần.
Tôi nuốt xuống, cay xè sống mũi, nước mắt lăn ra nơi khóe mắt.
Ngón tay anh dịu dàng lau đi vệt nước bên môi tôi,
Tôi kéo nhẹ áo anh, ánh mắt cầu xin, như hỏi: “Chưa xong à?”
Thẩm Kỳ Hạc nhìn tôi, đáy mắt hơi tối:
“Sắp rồi.”
Ngón tay anh lướt dọc trong khoang miệng, dịu dàng chạm vào lợi, niêm mạc mềm…
“Chỗ này… có đau không?”
Tôi nước mắt lưng tròng lắc đầu, nhưng hơi thở ngày một rối loạn.
“Phải bôi thuốc thôi. Tôi phải… lại gần chút mới thấy rõ.”
Tôi ngây ngốc gật đầu, không hề nhận ra… giọng anh đã khàn đặc.
Ngón tay vẫn là ngón tay anh, thuốc vẫn là thuốc, mà hơi thở nóng rực kia lại khiến người ta choáng váng.
Đến lúc anh vừa rút tay ra—
Tôi như bị xua đuổi mà lao ra khỏi phòng.
Một lúc sau,
Thẩm Kỳ Hạc gõ cửa bên ngoài.
“Xe lấy lại rồi.
Sáng mai… chúng ta đi bệnh viện kiểm tra một chút.”
Tôi cuộn mình trong chăn, giận đến mức không muốn lên tiếng.