4
Đếm ngược 44 ngày trước đám cưới, Bùi Tư Tư nghỉ việc, Giang Nhiên tuyển một thư ký nam mới.
Hồ Lý gửi tin nhắn chúc mừng tôi cuối cùng cũng vượt qua được mây mù để đón ánh sáng.
39 ngày, tôi và Giang Nhiên làm lành.
Những căng thẳng, ngột ngạt và khó xử đều biến mất.
Chúng tôi không còn cãi vã vì đám cưới nữa.
35 ngày, tôi thử váy cưới lại.
Chuyến trăng mật được ấn định ở Ireland.
32 ngày, tôi xóa tin nhắn với nội dung là ba dấu chấm đầy châm chọc từ một số lạ.
13 ngày trước, cũng chính từ số này, tôi phát hiện ra một mặt khác chưa từng biết đến.
31 ngày, Giang Nhiên đến dự buổi ra mắt sản phẩm mới của Vie – một nhà thiết kế trang sức nổi tiếng – và mua một sợi dây chuyền.
Còn trợ lý tôi sắp xếp ban đầu thì lại bị anh cho về.
Vie là nhà thiết kế nổi tiếng.
Cô ấy tạo ra mẫu dây chuyền mang tên “Chí Ái” – “Tình yêu duy nhất”.
Một món trang sức rất phù hợp cho lễ cưới.
Nó đẹp vô cùng.
Ngay từ khi Giang Nhiên còn chưa cầu hôn, tôi đã muốn đeo sợi dây ấy trong hôn lễ của mình.
Khi về đến nhà, hộp quà tinh xảo quen thuộc đã đặt trên bàn.
Tôi vui mừng nhào vào ôm Giang Nhiên:
“Cảm ơn anh.”
Không khí vô cùng ấm áp.
Anh nói đã chuẩn bị bữa tối, để chúng tôi cùng trải qua “Lễ tình nhân cuối cùng”.
Tôi bận đến mức quên hôm nay là Valentine.
“Tại sao lại là ‘cuối cùng’? Nghe chẳng hay gì cả.”
“Bởi vì lần sau, Lạc Lạc đã là vợ anh rồi.”
Tôi bật cười vì cái miệng dẻo của anh, rồi háo hức mở quà.
Nhưng rồi sững người.
Giang Nhiên từ phía sau vòng tay ôm tôi một cách thân mật:
“Sao vậy?”
Tôi cố cử động ngón tay đang hơi run:
“Anh nhớ là em từng gửi ảnh và tên món trang sức mà… không phải cái này.”
“Vậy à?”
“Chắc bị người khác mua mất rồi, nên anh đổi cái khác gần giống.”
Thái độ thờ ơ của anh khiến tôi có phần lo lắng:
“Sao lại thế được? Đó là bộ trang sức cho lễ cưới, gần đây không nhiều người đặt đâu.
Hơn nữa, em đã đưa ngân sách rất cao, trợ lý em chắc chắn đã nói rõ với họ…”
Giang Nhiên buông tay khỏi eo tôi:
“Cùng một nhà thiết kế, kiểu dáng cũng giống nhau, gần giống là được rồi.”
Tôi sững người, không biết anh đang nói đến sợi dây chuyền… hay là đang nói đến tôi.
Giây tiếp theo, anh cười, nhẹ nhàng dỗ dành:
“Xin lỗi mà, Lạc Lạc. Nhưng sợi kia thật sự bị người khác mua mất rồi. Anh đâu thể giật nó từ tay họ về đúng không?”
“À mà em thích túi xách không? Hermes vừa ra mẫu mới đấy, em cứ chọn cái em thích, coi như bù lại, chịu không?”
Tôi nhìn anh bằng ánh mắt xa lạ:
“Khi nào anh lại hiểu túi xách đến vậy?”
Anh vẫn cười bình thản:
“Sắp làm chồng người ta rồi, tất nhiên phải học cách dỗ dành vợ chứ.”
“Vậy à…”
Không mua được món tôi muốn, nhưng tôi vẫn nhắn cảm ơn Vie.
Trong bữa ăn, Giang Nhiên đứng dậy nói tôi chờ chút, anh có một bất ngờ.
Pháo hoa ngoài cửa sổ bừng sáng rực rỡ trên bầu trời đêm, khiến tâm trạng tôi dần dịu lại.
Điện thoại vang lên một tiếng “ting” – Vie trả lời tin nhắn.
【Cảm ơn sự ủng hộ của cô và anh Giang. Hy vọng cả hai sợi dây chuyền đều khiến cô Phạm Lạc hài lòng.】
Hai sợi…
Tim tôi lạnh ngắt.
Gần như ngay lập tức, tôi nghĩ đến khả năng tồi tệ nhất.
Giang Nhiên biết tôi mong chờ “Chí Ái” đến nhường nào.
Không thể nào anh không biết.
Cùng lúc đó, một thông báo đề xuất hiện lên trên Weibo.
【Anh tặng em pháo hoa rực rỡ khắp thành phố, em bỏ ngoài tai thế gian, cùng anh điên cuồng một lần.】
Buổi chiều cùng ngày, cô ta cập nhật trạng thái:
【Chọn một trong hai, khó quá. Tại sao không thể lấy cả hai?】
Ảnh đăng kèm chính là dây chuyền “Chí Ái” và cái tôi nhận được tối nay.
Pháo hoa ngoài cửa sổ vẫn chưa tắt, nhưng một góc của cảnh tượng tuyệt đẹp đó lại bị che khuất bởi tán cây và những tòa cao ốc.
Bình luận nổi bật nhất đến từ một tài khoản chỉ mới lập chưa đầy nửa năm, dùng ảnh đại diện đôi tình nhân.
Tôi chợt nhớ lại, từng hỏi đùa Giang Nhiên có muốn dùng avatar đôi không,
anh nói:
“Chúng ta bao nhiêu tuổi rồi, đừng có trẻ con như vậy.”
【Túi Hermes mẫu mới đã chuyển đến nhà em, coi như anh bù lại.】
Bùi Tư Tư trả lời bằng một biểu cảm thẹn thùng.
Cư dân mạng lập tức bình luận sôi nổi:
【Tổng tài tặng vợ yêu pháo hoa giữa trung tâm thành phố, chắc phải đóng bao nhiêu tiền phạt đây?】
【Mấy người không biết thôi, căn biệt thự của tổng tài tặng Tư Tư ở trung tâm đấy. Ngồi trong nhà là ngắm được cảnh đẹp nhất luôn.】
Tôi nhìn ra cửa sổ, cảnh tượng rực rỡ bị cây và nhà cao tầng che mất một phần.
Lại có người tag Bùi Tư Tư:
【Hai người đã cùng nhau đón Valentine à?】
【Chưa đâu, anh ấy bận lắm, chỉ tranh thủ gọi video với em một chút thôi.】
Một ảnh chụp màn hình che đi khuôn mặt người đàn ông, nhưng tôi nhận ra – rõ ràng đó là Giang Nhiên, người vừa cùng tôi ăn tối.
【Nhưng anh ấy nói, sau khi dỗ xong “một số người” sẽ đến bên em.】
Fan của cô ta lập tức hiểu ý:
【Ồ! Lại là con “trọc phú bám đuôi” dai dẳng kia chứ gì.】
【Ghê tởm, biết người ta có bạn gái rồi còn dựa vào nhà có tiền mà chen chân, cầu cho con “tiểu tam” này sớm phá sản.】
【Chúc cô ta c/h/ế/t sớm.】
Tất cả những lời ác độc ấy… đều nhắm về phía tôi.
Mộng tưởng đẹp đẽ vỡ nát.
Lửa giận thiêu rụi hết lý trí, chỉ còn lại dáng vẻ thảm hại của tôi giữa đêm lạnh.
【Anh ấy sẽ không đến tìm cô đâu.】
Tôi đã gửi dòng tin ấy đi trước khi kịp nghĩ.
Người ngoài không biết chuyện cười nhạo tôi là “mộng nữ mất kiểm soát”.
Còn Bùi Tư Tư – kẻ trong cuộc – lại lập tức nhận ra tôi là ai.
Cô ta gửi tin nhắn riêng đến tôi:
【Ban đầu thấy cô đáng thương, nên còn định để anh Nhiên ở lại với cô thêm chút.】
【Nhưng bây giờ thì… tôi không muốn nữa rồi.】
5
Pháo hoa tắt hẳn, Giang Nhiên trở về.
Tâm trạng anh rất tốt:
“Thế nào? Món quà này em có thích không?”
“Tại sao lại bắn ở trung tâm thành phố, tầm nhìn đâu có đẹp.”
“Ồ.”
Khóe miệng anh khẽ kéo xuống, tỏ rõ vẻ không hài lòng vì tôi không biết hưởng thụ.
“Sao lúc đó anh không có ở đây, đang gọi điện cho ai vậy?”
Giang Nhiên cắt một miếng bò, giọng bất ngờ trở nên sắc lạnh:
“Em muốn anh lúc nào cũng phải ở ngay trước mắt em, mọi việc đều phải báo cáo đầy đủ à?”
“Em chỉ muốn nghe một lời thành thật.”
“Còn anh chỉ muốn có một chút tin tưởng.”
Cuộc đối đầu bắt đầu, không khí lãng mạn ban nãy giờ đã tan biến hoàn toàn.
Chuông điện thoại vang lên.
Giang Nhiên không hề né tránh, trực tiếp nghe máy trước mặt tôi.
Tôi không nghe rõ nội dung, nhưng loáng thoáng là tiếng một cô gái nức nở.
Lông mày anh càng lúc càng cau chặt, cúp máy xong liền cầm áo khoác lên.
“Công ty có chút việc, anh phải đi xem.”
Tôi bật cười đầy mỉa mai:
“Tôi còn tưởng là Bùi Tư Tư khóc, anh phải đi dỗ chứ.”
Bước chân anh khựng lại.
“Tôi không điếc đâu, Giang Nhiên.”
…
Anh quay đầu, vẻ mặt bất đắc dĩ, giữa lông mày hiện rõ sự mất kiên nhẫn.
“Tư Tư bị ngã ở nhà, anh chỉ muốn đưa cô ấy đến bệnh viện.
Ban đầu không nói là vì sợ em hiểu lầm, mà quả nhiên em vẫn phản ứng như thế.”
“Anh có thể gọi 115, báo cho bố mẹ cô ta, hay gọi ban quản lý tòa nhà.
Tốt lắm thì nhờ trợ lý đi giúp.
Tính cách của anh, thân phận của anh, từ bao giờ lại trở nên ‘nhiệt tình’ như vậy?”
Huống hồ hôm nay là Lễ Tình nhân, là một phần trong “một tháng cuối trước lễ cưới” mà anh từng hứa không rời bỏ tôi.
Lời nói đến nước này, bầu không khí giằng co đến ngột ngạt.
Giang Nhiên nhích người, mở cửa.
Giọng nói lạnh hơn cả đêm đông ngoài kia:
“Em nhìn lại bản thân đi, em giờ trông thật đáng sợ – lạnh lùng, áp đặt, không có chút đồng cảm nào.”
Tôi nhìn theo bóng lưng anh, cứng rắn lên tiếng:
“Nếu anh nhất định phải đi, thì đám cưới của chúng ta hủy bỏ.”
“Cô ấy là nhân viên của anh, làm việc dưới quyền anh nửa năm rồi.
Tư Tư, anh phải chịu trách nhiệm.”
Tiếng chuông đồng hồ điểm 12 giờ.
Đếm ngược dừng lại ở ngày thứ 30.
Giang Nhiên…
Tôi quyết định từ bỏ anh.
6
Đi đến vị trí như ngày hôm nay, đã rất lâu rồi tôi không còn bị ai lớn tiếng quát mắng.
Cảm giác bị sỉ nhục gần như đã biến mất khỏi cuộc sống tôi.
Cho đến hôm nay.
Hoặc là từ trước đó.
Từ cái lúc tôi biết Giang Nhiên và Bùi Tư Tư dây dưa không rõ ràng mà vẫn ngu ngốc cho anh ta cơ hội.
Tôi đã tự tay kéo mình vào vũng lầy nhục nhã.
Dòng suy nghĩ bị cắt ngang bởi tiếng chuông từ một số lạ.
Nhưng đối phương rõ ràng không định nói chuyện với tôi.
“Anh Nhiên à, thật ra em không bị ngã đâu, anh không cần qua.”
Là giọng Bùi Tư Tư.
“Sao lại nói dối?”
Xuyên qua hai đầu dây, tôi nghe thấy giọng Giang Nhiên, pha chút âm điện méo mó.
“Hứ, anh về với cô ta đi.
Hôm nay đừng đến, sau này cũng đừng.
Ngày mai em sẽ xin nghỉ việc, sẽ không xuất hiện trước mặt anh nữa.
Cũng để người trong công ty khỏi mắng em là hồ ly tinh phá hoại gia đình người khác.”
“Ai dám mắng em, liệt kê tên ra đi, mai anh bảo phòng nhân sự đuổi hết.”
Sự hời hợt và vô trách nhiệm của Giang Nhiên đối với nhân viên như từng nhát búa nện vào đầu tôi.
Chỉ để làm vừa lòng một người, anh sẵn sàng chà đạp sinh kế của người khác, bất chấp sự phát triển của công ty.
Bùi Tư Tư lại được dỗ ngọt đến tươi rói, giọng điệu kiêu ngạo:
“Vậy mà anh không sợ cô ta giận à?”
Hai người lúc này rõ ràng rất vui vẻ.
“Hôm nay em lại sao thế? Không phải đã đồng ý để anh ở bên em một tháng rồi à.
Hồ ly nhỏ chắc là vui đến phát điên rồi ấy chứ.”
“Hứ, ai bảo dạo này anh chỉ biết lo cho vợ, còn đuổi em, mấy hôm nay chẳng thèm ngó ngàng đến em nữa.”
Giang Nhiên nhẹ nhàng dỗ dành:
“Cái đồ hay giận hờn, rõ ràng là em cũng muốn làm bà chủ rồi còn gì. Anh đã bù cho em 30 triệu đầu tư, vẫn chưa đủ à?”
“Anh bao giờ đã bỏ rơi em chứ. Không phải ngày nào cũng gọi video à?”
“Tối nay anh vốn chỉ định là lần cuối ở bên cô ấy thôi.
Dù em không gọi, mai anh cũng sẽ đến với em mà.
Chỉ là không ngờ Tôn Phạm Lạc được anh nuông chiều đến mức lạnh lùng, tàn nhẫn như vậy, thật thất vọng.”
“Hi hi, vậy thì từ giờ đến đám cưới, anh không được quay về nữa, chỉ được thuộc về mình em thôi.”
“Ừ, không về nữa, chỉ thuộc về em.”
Bùi Tư Tư e thẹn:
“Tối nay em còn có quà cho anh đấy. À đúng rồi, lên lầu nhớ mua hộp Durex nhé.”
Cơn gió lạnh xuyên qua ngực tôi.
Khi lưỡi d/a/o cuối cùng ch/é/m xuống, tôi nghe thấy Giang Nhiên khẽ “ừ” một tiếng.
Tôi ngắt máy.
Vẻ đắc thắng trong giọng Bùi Tư Tư không cách nào che giấu.
“Vốn dĩ em còn bảo anh ấy tối nay ở lại bên chị, nhưng chị lại cố tình khiêu khích em.
Giờ thì rõ rồi chứ, chị với em cách nhau một trời một vực.”
“Nhưng chị cũng đừng buồn quá. Dùng xong rồi em sẽ trả chồng cho chị.”
Cô ta kiêu ngạo khoe khoang:
“Giới truyền thông đồn hai người như thần tiên quyến lữ, em còn tưởng lợi hại lắm, ai ngờ nửa năm là bị em hạ gục.”
“Công nhận anh Nhiên là người yêu khá tốt. Mới đầu còn dữ dằn, em vừa khóc đã mềm nhũn.”
“Việc thì để người khác làm, em hất cà phê vào người anh ấy mà còn được dỗ dành.”
“Em không chịu xác định quan hệ, anh ấy lại càng áy náy, tặng đồ cho em đến mức nhà chất không hết.”
“Thật ra chị nên cảm ơn em mới phải.
Nhờ em huấn luyện mà tên chồng ngốc nghếch của chị giờ mới biết chọn túi xách cho phụ nữ.”
Bùi Tư Tư vừa kể Giang Nhiên tốt với cô ta thế nào, vừa không ngừng châm chọc tôi.
Cô ta ngồi trên cao dạy đời:
“Chị Phạm Lạc à, là phụ nữ với nhau, em nói vậy cũng chỉ vì thương chị.
Phụ nữ chúng ta không thể cưới một người đàn ông đã phản bội mình.”
Tôi bình thản ngắt lời:
“Cô sợ tôi sẽ tha thứ cho Giang Nhiên đến vậy sao?”
Giọng nói của Bùi Tư Tư khựng lại, rồi nhanh chóng gượng gạo mà khinh thường:
“Chị Phạm Lạc, em tưởng phụ nữ lớn tuổi như chị đều cam lòng quỵ lụy trước đàn ông.
Phụ nữ kiểu tụi em là nữ chính bản lĩnh, sẽ không vì một con chó liếm gót mà bỏ cả khu rừng.”
“Thật sao?
Nữ chính bản lĩnh?
Vậy để tôi gửi toàn bộ bài thuyết trình này cho Giang Nhiên xem, cô thấy sao?”
“Chị dám!”
Bùi Tư Tư ngay lập tức vỡ trận.
Kích động đến nỗi vừa mắng, vừa gào lên:
“Sao chị có thể ghi âm! Chị sao mà vô liêm sỉ như thế!”
“Cô đã điều tra tôi đúng không?
Biết tôi coi trọng mối quan hệ này, nghĩ rằng dù phát hiện ra cô cũng sẽ vì không muốn xé mặt với Giang Nhiên mà nhịn, tưởng rằng cô đã nắm thóp được tôi.”
“Tôi không… chị không gửi bản ghi âm cho anh ấy rồi chứ?”
“Nhưng cô lại sợ tôi cứ im lặng mà cưới Giang Nhiên, nên mới nhịn không nổi, phải nhảy ra làm trò hề trước mặt tôi.”
Bùi Tư Tư thực sự nổi điên, hét đến khản giọng:
“Tôi không có! Tôi hỏi chị có ghi âm thật không!”
Nghe tiếng thở hổn hển của cô ta, tôi gọi:
“Bùi Tư Tư.”
“Nói đi. Cô là đồ không biết xấu hổ, bẩn thỉu, thần kinh đầy phân.”
“Cô đừng có mà mơ…”
“Tôi bảo lặp lại.”
Từ hai chữ thản nhiên ấy, Bùi Tư Tư cảm nhận được áp lực không thể nói thành lời, như thể nếu không làm theo, cô ta sẽ hối hận cả đời.
Vài giây im lặng.
Cuối cùng cô ta nghiến răng:
“Tôi là đồ không biết xấu hổ, bẩn thỉu, thần kinh đầy phân.”
“Chưa bảo cô dừng.”
Thế là tiếp theo, trong điện thoại tôi vang lên tiếng một người phụ nữ, nghiến răng nghiến lợi tự mắng mình.
“Cô cứ nói là mình không quan tâm đi, vậy sao lại sợ hình tượng sụp đổ trong mắt Giang Nhiên?”
“Cô bất an là vì trong dự tính, Giang Nhiên đáng lẽ phải chia tay tôi rồi, nhưng đến tận bây giờ, anh ta vẫn chỉ dám hứa sẽ bên cô một tháng cuối cùng?”
“Có lẽ trong mắt cô, được đàn ông vây quanh là nữ chính mạnh mẽ, giành được tình yêu là chiến thắng.”
“Nhưng tôi thì khác. Tôi là một thương nhân.”
“Tình yêu khiến tôi vui, phản bội khiến tôi buồn – đó là chuyện thường tình.”
“Chuyện thường tình thì không đáng tiền. Mà tôi không làm những vụ đầu tư lỗ vốn. Chỉ tiếc là… cô đụng nhầm người rồi.”
“Tin buồn là: tôi có đủ khả năng để trả giá cho cảm xúc.”
“Tin buồn hơn: cô không có.”
“Cho nên dù cô âm thầm mưu tính suốt nửa năm, đến cuối cùng vẫn phải sợ chỉ một câu nói của tôi.”
Tôi nhìn đống thức ăn nguội lạnh trên bàn, bất giác bật cười.
“Nhưng vẫn có tin vui cho cô đấy.
Chúc mừng, cô đã đạt được mục đích.”
Nói rồi, tôi yên lặng chờ xem Bùi Tư Tư sẽ đáp trả thế nào.
Một lúc sau, cuối cùng cô ta cũng cất tiếng:
“Chị… có thể đừng gửi bản ghi âm đó cho Giang Nhiên không?”
“…Cô đoán xem?”