Một tháng trước khi cưới, Giang Nhiên quyết định ngoại tình.
Bạn bè hỏi:
“Cậu định nghiêm túc với cô thư ký nhỏ đó à? Còn chị dâu thì sao?”
Anh thản nhiên đáp:
“Không thử qua phụ nữ khác mà đã kết hôn, tôi thấy không cam tâm!”
“Huống hồ Tư Tư là cô gái tốt, cô ấy chỉ muốn có tôi trong tháng cuối này thôi.
Tôi chỉ biết rằng nếu bỏ lỡ cô ấy, e là cả đời này tôi sẽ hối hận.”
“Còn về phần Phạm Lạc ấy à,”
Ánh mắt anh lạnh lùng, đầy chế nhạo,
“So với việc tôi ngoại tình sau khi tái hôn, thế này chẳng phải công bằng hơn với cô ấy sao.”
Một tháng sau, anh thật sự vui vẻ quay về bên tôi.
Anh nói thì ra anh yêu tôi hơn tưởng tượng, và sẽ không bao giờ rời xa tôi nữa.
Tôi rất khó xử.
Lý thuyết về sự công bằng thì nghe cũng hay đấy,
Chỉ là… anh em của anh lại không chịu để tôi quay về.
1
Đếm ngược 45 ngày trước đám cưới, Giang Nhiên không hề phát hiện ra tôi đang ngồi ngay trên sofa phía sau anh ta trong quán bar.
Bạn bè cảm thán:
“Hai người từ thời mặc đồng phục học sinh đến váy cưới, lại còn là mối tình đầu của nhau, giờ sắp kết hôn rồi, thật không dễ dàng gì.”
Giang Nhiên thờ ơ nhấp một ngụm rượu, giọng điệu hờ hững xen chút khinh thường:
“Chính vì là mối tình đầu nên tôi mới thấy chán c/h/ế/t được.”
“Công bằng không? Phụ nữ khác tôi còn chưa thử qua, sao biết được nhất định phải là cô ấy?”
Tôi có chút tức giận.
Dù ban ngày chúng tôi vừa vì chuyện chi tiết đám cưới mà cãi nhau, anh cũng không nên buông lời như thế để trút giận.
Hồ Lý cũng nghĩ vậy:
“Anh à, bớt nói lời cay độc đi, coi chừng đến lúc tự vả vào mặt.”
Giang Nhiên khẽ cười khẩy.
“Các người đều nói Tôn Phạm Lạc tốt, nói tôi sẽ bị vả mặt, nhưng cho dù thứ gì tốt đi nữa, ăn suốt mười năm cũng sẽ ngán thôi.”
“Nuốt thì buồn nôn, nhả ra thì tiếc.”
Anh hơi say, cúi đầu lẩm bẩm:
“Giờ thì phải ăn cả đời rồi, trước khi kết thúc muốn đổi khẩu vị một chút, cũng là chuyện thường tình mà.”
Tim tôi bỗng chốc khựng lại, như có điềm xấu đang ập tới.
Hồ Lý im lặng kỳ lạ.
Hồi lâu sau mới cất lời:
“Anh, chẳng lẽ anh thật sự định đồng ý với cô thư ký kia chuyện ‘một tháng cuối trước khi cưới’ à?”
“Dừng lại đi, chị dâu mà biết sẽ đau lòng lắm.”
Trong khoảnh khắc, tôi như rơi vào hầm băng, toàn thân không còn chút sức lực.
Hai năm trước, tôi ở lại điều hành Tằng Phong, còn Giang Nhiên đến công ty mới thành lập Thái Tân.
Còn Bùi Tư Tư, là thư ký anh ta tuyển vào nửa năm trước.
Ấn tượng cuối cùng của tôi về cô ta là lúc Giang Nhiên nói: người mới có ô dù, việc gì cũng phải hỏi anh ấy, rất phiền.
“Cô ấy sao mà biết được.
Không kiểm tra điện thoại, cũng không để ý nơi anh đến.
Kể cả khi đang nói chuyện với Tư Tư ngay trước mặt cô ấy, cô ấy cũng chẳng nghi ngờ gì.”
“Hơn nữa, cậu bảo tôi dừng là dừng cái gì? Chẳng lẽ tôi đã chạm vào Tư Tư rồi à?”
“Anh à, chị dâu tin tưởng anh là vì chị ấy yêu anh.”
“Yêu à?”
Giang Nhiên khẽ xoay ly rượu, nhướng mày cười khẩy:
“Tôi thấy cô ấy phiền khi cứ báo cáo từng chút, vậy mà vẫn nói là yêu, là tin tưởng.”
“Chị dâu yêu anh đến mức nào, khao khát có một gia đình với anh ra sao, ai ai cũng thấy rõ.”
“Đúng thế, nên tôi đồng ý cưới cô ấy, dùng cả đời mình để đổi lấy sự hài lòng của tất cả mọi người, vậy vẫn chưa đủ sao?”
“Cậu nhìn quanh xem, có ai từ đầu đến cuối chỉ yêu một người không?
Có khi ngay cả Tôn Phạm Lạc cũng không làm được đâu.”
…
“Anh, anh… không còn yêu chị dâu nữa sao?”
Câu hỏi ấy khiến ai cũng lặng thinh.
Tôi cũng nín thở chờ đợi câu trả lời.
“Lạc Lạc giống như người thân của tôi hơn, từng ấy năm rồi, tôi không thể để người đàn ông khác bắt nạt cô ấy.”
“Còn yêu hay không, sao cậu lại giống con bé Tư Tư, cứ thích hỏi mấy chuyện vớ vẩn như vậy.”
Ý anh là, yêu hay không, anh chỉ trả lời với cô ta.
Tôi chớp mắt, đôi mắt cay xè, từng cơn đau nhói chi chít trong tim.
Năm năm quen biết, năm năm đồng hành, từ hai bàn tay trắng cùng nhau gây dựng tài sản đến hàng trăm triệu.
Việc yêu anh, tôi đã làm suốt mười năm qua.
Trước khi anh nói “không cần báo cáo hành trình nữa”, tôi còn chẳng nhận ra, chỉ là theo bản năng chia sẻ cuộc sống với anh.
Tôi từng nghĩ, tình yêu cho chúng tôi dũng khí để tin tưởng nhau.
Hồ Lý do dự:
“Nhưng anh à, Bùi Tư Tư biết rõ anh có vợ sắp cưới mà vẫn lao vào, chắc chắn là vì tiền.
Cô ta không phải hạng tốt đẹp gì đâu, anh…”
“Coi chừng cái miệng!”
Giang Nhiên lạnh giọng, lập tức bênh vực:
“Không biết tôn trọng thì cút đi cho khuất mắt.”
“Tư Tư chịu bao áp lực thế tục để ở bên tôi, nhưng vẫn không muốn tôi phản bội, là vì cô ấy không muốn Tôn Phạm Lạc đau lòng.”
“Bỏ qua chuyện tôi có vị hôn thê, chúng tôi ăn cơm, trò chuyện, tâm sự, chẳng khác gì người yêu cả.
Dựa vào đâu mà cô ấy bị chỉ trích?”
Anh không tiếc lời bênh vực Bùi Tư Tư, chẳng để ý vẻ mặt Hồ Lý ngày càng ngại ngùng.
“Bây giờ tôi sắp kết hôn rồi, Tư Tư mới dũng cảm bước tới.
Cô ấy nói sẽ rời đi, không phá vỡ gia đình tôi.
Cô ấy chỉ xin tôi một tháng cuối cùng, vậy cũng sai sao?”
Giang Nhiên nghẹn ngào:
“Cô ấy là cô gái tốt. Lỗi là do tôi, thật tàn nhẫn khi để cô ấy chứng kiến tôi cưới người khác, như vậy là bất công với cô ấy.”
Công bằng.
Vậy còn tôi thì sao?
Hình như cũng công bằng.
Bởi vì anh từ bỏ Bùi Tư Tư, dùng cả đời để bù đắp cho tôi.
Tôi trở thành kẻ được hưởng mọi điều tốt đẹp.
Tôi dường như đã hiểu vì sao anh ngày càng cáu gắt, bận rộn, thậm chí giữa chừng thử váy cưới cũng phải bỏ về.
Cũng hiểu vì sao anh chỉ có một yêu cầu cho đám cưới – “Hãy giữ mọi thứ thật kín đáo.”
Tôi choáng váng đứng dậy rời khỏi đó, không muốn nghe thêm gì nữa.
Người từng hứa sẽ tuyên bố với cả thế giới rằng anh sẽ cưới tôi…
đã c/h/ế/t trong quá khứ mất rồi.
Hồ Lý không dám nhắc đến Bùi Tư Tư nữa, nhưng vẫn không nhịn được khuyên:
“Anh à, chị dâu vì anh mà từng suýt mất mạng, anh thật sự nghĩ kỹ rồi sao?
Muốn buông bỏ cô ấy à?”
Giang Nhiên im lặng một thoáng, cau mày vò rối mái tóc, bực bội xen lẫn bối rối:
“Tôi cũng đâu có nói là không cần cô ấy, nhưng nếu cứ thế bỏ lỡ Tư Tư, tôi sẽ hối hận mất.”
“Tôi chỉ muốn ở bên người mình thích thôi, sao mà khó vậy chứ.”
Anh uống một hớp rượu, cuối cùng cũng hạ quyết tâm:
“Vậy đi, tôi sẽ nghe theo trái tim một lần.”
“Để khi quay lại, tôi mới cam lòng chung thủy với Tôn Phạm Lạc, suốt đời không phản bội.”
“Nhỡ đâu anh không quay lại thì sao?”
“Sẽ không đâu.”
Anh chắc như đinh đóng cột.
…
“Dù có thế thật, vẫn còn hơn là phản bội sau khi kết hôn. Như vậy, với Tôn Phạm Lạc cũng là công bằng.”
Tôi đứng ở cửa.
Xung quanh bao lời ồn ào, nhưng từng lời anh nói, tôi nghe rõ ràng từng chữ.
2
Tôi trở về nhà, ở một mình rất lâu.
Trên bàn vẫn còn đặt thiệp cưới tôi tự tay thiết kế.
Trong nhóm nhân viên, mọi người hò reo chúc mừng – vì đám cưới sắp đến gần, cổ phiếu của Tằng Phong lại tăng mạnh.
Bạn thân gửi tôi đoạn video, vui vẻ khoe rằng váy phù dâu thật sự rất đẹp.
Trước khi tắt máy, mẹ tôi cảm khái:
“Phạm Lạc, mẹ thật sự mừng vì con đã tìm được hạnh phúc của riêng mình.”
“Dạo gần đây sức khỏe của bà ngoại con yếu dần, được nhìn thấy con lên xe hoa, đã trở thành ước nguyện cuối cùng của bà rồi.”
Cuối cùng là Hồ Lý:
“Chị dâu, tối nay nhẹ nhàng với anh Giang một chút nhé, dạo này… đừng chiến tranh lạnh nữa.”
Anh ấy… tại sao lại muốn chiến tranh lạnh với tôi?
Tôi mệt mỏi nằm vật xuống sofa.
Cơn mệt như sóng trào nhấn chìm tôi vào tê dại, đến mức chẳng còn sức mà rơi nước mắt.
Hai giờ sáng, Giang Nhiên đẩy cửa bước vào.
Trong phòng không bật đèn, anh đứng sững lại một chút rồi quay người vào thẳng thư phòng.
Cũng giống như nhiều người đàn ông đã có gia đình mà tôi từng biết sau này,
họ yêu những khoảng lặng sau khi tan ca trong xe,
hoặc là nhà vệ sinh nơi không có vợ.
Mùi rượu trên người anh nồng nặc, lại thêm sự lạnh lùng vô cớ ấy.
Nếu lúc này tôi không biết điều mà lên tiếng hỏi,
có lẽ anh sẽ cáu gắt chẳng thương tiếc gì
giống như anh vẫn thường làm trong suốt tháng này.
Chúng tôi sẽ cãi nhau, rồi im lặng, cuối cùng anh biến mất như một lẽ đương nhiên.
Không biết bao lâu sau, Giang Nhiên từ phòng bước ra.
Nhưng anh vẫn phớt lờ tôi, cứ như cố tình chờ tôi tra hỏi để gây gổ.
Đến lần thứ ba đi ngang qua, anh mới dừng lại trước mặt tôi.
Anh nhíu mày, giọng nhẹ bẫng:
“Sao chưa ngủ?”
Nước mắt tôi bất ngờ lăn dài , giọng điệu thân thuộc, quan tâm, nhưng lại giả tạo đến mức khiến tim tôi đau nhói.
Tôi nhìn thẳng vào anh:
“Vậy còn anh, đêm nay nghĩ gì?”
Anh thở dài:
“Còn có thể nghĩ gì nữa, nghĩ rằng hôm nay không nên cãi nhau, mấy chi tiết đám cưới… đúng là nên nghe theo vợ.”
Giang Nhiên khẽ chạm vào chóp mũi tôi, giống như mọi lần anh dỗ dành, nhìn bề ngoài hoàn toàn không chút sơ hở nào.
Tôi né tránh nụ hôn của anh.
Nhưng anh không giận, chỉ dịu dàng nắm lấy tay tôi rồi đưa tôi về phòng.
3
Tôi nhìn bóng lưng quen thuộc ấy, cảm nhận lòng bàn tay anh truyền đến hơi ấm.
Không thể hiểu nổi, người từng tốt như vậy, sao lại trở thành như bây giờ.
Rõ ràng những tháng ngày khốn khó nhất, chúng tôi đã cùng nhau vượt qua, không ai trong chúng tôi từng buông bỏ.
Ký ức quá nặng nề, một khi phải đối diện, chỉ khiến lòng tôi đau đớn tột cùng.
Hồi đại học, tôi từng bị tố đạo văn, bị mọi người chỉ trích, bị dân mạng tấn công, dần dần rơi vào trầm cảm và nghi ngờ chính mình.
Khi ấy, Giang Nhiên lúc đó chỉ là bạn cùng lớp cấp 3 .
Đã bay nửa vòng Hoa Quốc để đứng về phía tôi một cách vô điều kiện, thậm chí còn bị dân mạng quá khích tấn công ngoài đời.
Khi khởi nghiệp, anh sẵn sàng làm việc 30 tiếng liên tục để chiều lòng đối tác mà không một lời than vãn .
Nhưng chỉ cần tôi bị gây khó dễ vài câu, anh lập tức đập bàn từ chối hợp tác.
Năm tháng trôi qua như nước, mài mòn những góc cạnh sắc bén của tuổi trẻ, cũng khiến tôi trở nên tròn trịa và yếu mềm.
Tôi lo lắng cho sự bất ổn của công ty, tham lam mơ về một cuộc sống ổn định.
Tôi không nỡ buông bỏ đám cưới mà mình chuẩn bị kỹ lưỡng từng chi tiết, cũng không muốn để bà ngoại ra đi với niềm tiếc nuối.
Tôi có rất nhiều lý do, nhưng nói đi nói lại, tôi biết rõ nguyên nhân sâu xa nhất là… tôi vẫn không buông được anh.
Cũng không buông được chính mình , người đã đặt trọn niềm tin vào anh suốt mười năm, một tôi rực rỡ và đầy kiêu hãnh trong ký ức.
Tôi dường như đang chờ đợi điều gì đó.
Là chờ anh quay đầu, hay… chờ mình hoàn toàn tuyệt vọng?
Trong đêm tĩnh lặng, tôi nhẹ nhàng gỡ tay Giang Nhiên đang ôm mình ra.
“Giang Nhiên, chúng ta… còn kết hôn chứ?”
Giọng anh mang theo vẻ mệt mỏi:
“Em lại nói linh tinh gì vậy? Dĩ nhiên là cưới rồi, chúng ta từng hứa bên nhau cả đời mà.”
“Nhưng nếu trong lòng anh đã có người khác mà vẫn kết hôn với em, vậy thì không công bằng với em.”
Không khí bỗng trở nên ngưng đọng.
Tôi cứ nghĩ Giang Nhiên đang cân nhắc lời tôi nói.
Bất ngờ, anh kéo mạnh tôi vào lòng, tay siết sau gáy, hôn tôi không chút báo trước, bất chấp sự giãy giụa.
Nụ hôn đầy giận dữ, từ mãnh liệt dần chuyển thành dịu dàng.
Đến khi tôi không còn sức chống cự, gần như ngạt thở, anh mới chịu buông ra.
Giang Nhiên vùi đầu vào tóc tôi, hơi thở nóng hổi phả lên cổ khiến tôi ngứa ran.
“Sao lại nghĩ như vậy? Ai nói bậy gì với em?”
Giang Nhiên không ngu ngốc, anh biết tôi đã nhận ra điều gì đó.
Nhưng anh tự tin rằng mình chưa thực sự phản bội, những lần qua lại với Bùi Tư Tư đều có chừng mực, không vượt giới hạn.
Rốt cuộc, chẳng qua chỉ là tôi nghe được lời đồn linh tinh.
Dù gì, mấy năm gần đây sau khi thành công, chuyện bị đồn thổi cũng không hiếm.
Chỉ là… trước đây, chúng đều là tin đồn vô căn cứ.
“Là cô gái trong công ty phải không?”
“Cô ấy chỉ là nhân viên của anh.”
Thấy tôi im lặng, anh chủ động nói rõ:
“Em muốn sao?”
“Em không muốn thấy cô ta nữa.”
“Tốt thôi, anh sa thải cô ấy.”
Tôi nhắm mắt. Đây là lần đầu tiên trong mười năm, chúng tôi phải đối mặt với chuyện liên quan đến phản bội.
Gắng gượng nuốt xuống nỗi xót xa:
“Em mệt rồi, không muốn phải giải quyết chuyện cô ta.”
“Được.”
“Anh đổi thư ký đi.”
“Ừ.”
Thái độ anh rất nhẹ nhàng, như thể tôi có nói gì đi nữa, anh cũng sẽ đồng ý.
Tôi không biết còn có thể hỏi điều gì nữa, chỉ cảm thấy mệt mỏi và vô vọng.
…
“Anh còn yêu em không?”
Điều từng chắc chắn, nay lại trở nên mơ hồ.
Nhưng tôi vẫn muốn nghe anh nói một lần.
Nếu anh bảo không yêu, vậy thì…
“Dĩ nhiên là yêu, yêu em rất nhiều.”
Giang Nhiên nghiêm túc hứa hẹn với tôi.
“Lạc Lạc, em là người phụ nữ anh yêu nhất trên đời này.”
Tôi quay người lại, nhìn sâu vào đôi mắt đen thẳm của anh.
Như nhìn thấy cậu trai hai mươi tuổi năm nào – trong trẻo và kiên định.
Anh không nói dối.
Trong lòng tôi không kìm được dâng lên một cảm giác may mắn.
Lần đầu tiên, tôi chủ động ôm anh, như cược hết mọi thứ vào lần này.
“Giang Nhiên, chúng ta đừng cãi nhau nữa. Trước đám cưới, anh hãy ở bên em, ở bên em thật trọn vẹn.”
Cho anh một cơ hội.
Cũng là cho mười năm của chúng ta một cơ hội.
Chỉ cần trước lễ cưới, anh không rời bỏ em.
Chỉ cần anh ở lại bên em .
Vậy thì, em bằng lòng với bài kiểm tra chỉ đạt 90 điểm.
Hơi thở ấm áp của anh khẽ lướt qua tai tôi:
“Được, anh hứa với em. Anh sẽ không rời đi.”