25.
Buổi diễn kết thúc, mẹ chặn tôi lại, giọng đầy tủi thân:
“Đồng Đồng, con thật sự không cần mẹ nữa sao? Sao con đối xử với mẹ còn lạnh nhạt hơn với người ngoài vậy?”
Lần hiếm hoi, ba tôi cũng lên tiếng giải thích:
“Không phải ba không muốn xử lý chuyện của Hạ Tiểu Thúy, nhưng nó không còn ba mẹ…
Còn con bây giờ có tất cả rồi, đừng chấp nữa, được không?”
Tôi khẽ siết lấy ngón út của mình, ánh mắt lạnh lùng:
“Trước khi về nước, con đã nhớ lại rất nhiều chuyện.”
“Ba mẹ còn nhớ cái ngón tay này vì sao lại bị gãy không?”
Hôm đó là sinh nhật tôi.
Lần đầu tiên tôi tự học đệm nhạc đơn giản để hát tặng chính mình, hát rất tự tin, đầy cảm xúc.
Mẹ — rất hiếm hoi — còn khen tôi trước mặt đám phu nhân.
Hạ Tiểu Thúy ghen tỵ.
Cô ta không thể chịu đựng được việc tôi có chút nổi bật nào.
Vậy là tìm cách đè gãy ngón út của tôi — rồi còn đổ trách nhiệm cho người khác.
Buồn cười hơn, ba lại cho rằng vì tôi từng có “tiền án nói dối”, nên lần này cũng là bịa đặt, cố tình vu oan cho Hạ Tiểu Thúy.
Từ đó, tôi không đụng đến đàn nữa.
Cũng không còn ca hát.
Mẹ tôi khóc đến nỗi nước mắt nước mũi dính đầy mặt, thật sự rất xấu xí.
Bà lắp bắp:
“Là lỗi của mẹ… mẹ đã m/ù m/ắ/t, tin nhầm con bé đó…”
Ba tôi cũng chỉ biết thở dài:
“Ba không ngờ, lúc còn nhỏ nó đã… tính toán đến vậy…”
Tôi chẳng buồn để tâm đến những lời hối lỗi rỗng tuếch ấy:
“Đứa trẻ không có cha mẹ chống lưng, sống còn khổ hơn cả trẻ mồ côi.”
“Khi con bị bắt cóc, bọn chúng đã đe dọa rằng nếu không chuộc người, chúng sẽ c/ư/ỡ/n/g h/i/ế/p con.”
“Thế mà ba lại nói trong điện thoại: ‘Con gái con lứa, tối không về nhà, có c/h/ế/t cũng đáng.’”
Lần đầu tiên, tôi thấy ba sụp đổ, lấy tay che mặt khóc nức nở trước mặt tôi:
“Đồng Đồng… ba không cố ý… lúc đó ba thật sự tưởng chỉ là trò đùa ác ý…”
Tôi bật cười lạnh lùng:
“Nhưng có rất nhiều người sập bẫy điện thoại lừa đảo là vì họ sợ người thân gặp nguy hiểm.”
“Cho dù chỉ có một phần nghìn khả năng là thật, họ vẫn sẽ chọn cứu người.”
“Còn ba mẹ thì sao? Chưa thèm xác minh, đã mở miệng chọc tức bọn bắt cóc.”
“Có từng nghĩ, nếu chuyện xấu thật sự xảy ra, thì người trả giá… là con?”
26.
Ba tôi hoàn toàn c/h/ế/t lặng.
Trạm Hành — người từ đầu đến cuối vẫn im lặng quan sát — khẽ cười lạnh, nói đầy châm chọc:
“Nghe nói, người cha không biết nhận lỗi, chẳng qua chỉ là kẻ vô minh, vô đức. Tâm không sáng, lòng đầy cỏ dại.”
Quả đúng là vậy!
Để giúp tôi trả thù, Trạm Hành ra tay không chút lưu tình, liên tiếp đoạt mất mấy hợp đồng lớn của ba tôi.
Anh cười ranh mãnh, như một con cáo phong độ:
“Ba em á? Ông ấy chỉ là kiểu cổ hủ đứng đúng chỗ gió thôi, mới có được chút ánh hào quang ngày trước.”
“Nhưng thời thế thay đổi rồi. Anh sợ ông ấy sớm muộn gì cũng làm tiêu sạch hết của hồi môn của em, nên tạm thời… giành về giữ giùm.”
Với Hạ Tiểu Thúy, Trạm Hành càng không nương tay.
Anh khiến cô ta mất sạch mọi thứ từng chiếm đoạt trong nhà tôi, đẩy cô ta trở thành một kẻ trắng tay, không nơi nương tựa.
Mà một người quen sống trong nhung lụa như Hạ Tiểu Thúy, làm gì biết chịu khổ, chịu thiệt?
Để được sống trong căn nhà cao cấp, cô ta lén lút làm tình nhân của một người bạn học cũ, còn cố tình lên kế hoạch để có thai.
Thế nhưng mẹ của người kia — để giữ danh tiếng cho gia đình — đã ép cô ta đi p/h/á t/h/a/i.
Trong quá trình cô ta chạy trốn, người nhà đuổi theo, cuối cùng Hạ Tiểu Thúy bị xe đâm.
Kết quả — cái thai không giữ được, tử cung bị tổn thương không thể sinh nở, một chân cũng gãy nát.
Từ thiên kim nuôi dưỡng như công chúa, trở thành kẻ tàn phế, không còn tương lai.
27.
Dưới ánh nắng rực rỡ nơi bờ biển, tôi mặc váy cưới trắng, đứng bên Trạm Hành — người đàn ông nguyện cùng tôi đi đến cuối con đường.
Tiệc cưới ấm áp, tiếng cười giòn giã, mỗi một vị khách mời đều là người từng yêu thương, giúp đỡ tôi lúc yếu đuối nhất.
Không có bố mẹ tôi.
Không có lời chúc phúc từ người từng gọi tôi là “con gái”.
Có lẽ, họ chưa bao giờ thật sự coi tôi là con.
Lúc điện thoại rung không ngừng vì những cuộc gọi từ số lạ, tôi chỉ nhìn thoáng qua rồi cất máy.
Tôi biết, là họ.
Họ muốn tham dự đám cưới, muốn nói một câu “Con gái à, hôm nay con hạnh phúc không?”
Nhưng tôi không nghe máy.
Giống như cái đêm cận kề cái chết năm xưa, họ cũng đã không chọn tôi.
Tôi đã c/h/ế/t một lần.
Người con gái yếu đuối ngày đó, vĩnh viễn không trở lại nữa.
Giờ đây, tôi sống là chính mình.
Là người phụ nữ đứng trên sân khấu tỏa sáng rực rỡ, là cô dâu nắm tay người yêu mình nhất, là người con gái từng bị ruồng bỏ nhưng đã học được cách yêu bản thân trước tiên.
Tôi đã tha thứ cho quá khứ.
Nhưng không quay đầu.
Bởi vì…
Tôi xứng đáng có một cuộc đời tốt đẹp hơn.
**— HẾT —**