19.
Vào ngày sinh nhật tôi, Hạ Tiểu Thúy có một buổi biểu diễn ballet.
Mẹ nói:
“Đợi kết thúc xong, ba mẹ sẽ cùng con ăn bánh kem có được không?”
“Lần này rất quan trọng với Tiểu Thúy, liên quan đến việc con bé có được nhận vào trường nghệ thuật trong nước hay không.”
Thành tích học tập của Hạ Tiểu Thúy từ trước đến giờ chẳng bao giờ khá lên nổi.
Ba tôi lại phải dùng đến “năng lực siêu phàm” mang tên tiền bạc để mở đường.
Tôi nhìn mẹ, bình tĩnh nói:
“Hôm nay là sinh nhật con, mà hai người không có mặt.”
“Vậy thì, sự vắng mặt của hai người chính là món quà sinh nhật tuyệt vời nhất.”
Ba tôi tức đến mức gân xanh nổi đầy trán:
“Tưởng Thư Đồng, ba đã chịu đựng con đủ rồi! Còn định mượn cớ mất trí để giở trò đến bao giờ?”
Tôi bật cười lạnh lùng:
“Đến bây giờ, ông vẫn cho rằng tôi đang giả vờ mất trí để cầu xin sự thương hại sao?”
“Tôi thật sự cảm thấy may mắn vì đã quên mất các người.”
“Nếu không, chắc tôi đã vì sự thiên vị lặp đi lặp lại ấy mà trầm cảm đến mức t/ự s/á/t rồi.”
Tôi ném cuốn nhật ký ra trước mặt họ.
Trong đó viết đầy những lần sinh nhật của tôi bị cướp trắng trợn —
Hạ Tiểu Thúy lúc thì giả bệnh, lúc thì có buổi diễn, lúc lại bày ra vẻ thương nhớ người cha đã mất…
Và mỗi lần như thế, ba mẹ đều quay lưng với tôi để chạy theo cô ta.
“Khi con khát khao có người ở bên, hai người lại đối xử với con như rác rưởi.”
“Bây giờ, con không cần hai người nữa.”
“Hai người nên cảm thấy may mắn vì con đã chọn cách lãng quên, chứ không phải căm hận.”
20.
Rời khỏi nhà, Trạm Hành đưa tôi đến đài quan sát của vòng đu quay cao nhất thành phố.
Từ trên cao nhìn xuống, cả thành phố rực rỡ ánh đèn, náo nhiệt đến choáng ngợp.
Anh chuẩn bị sẵn hoa hồng thơm ngát và bánh kem dâu tây:
“Tiểu Dưa Muối, chúc mừng em đã trưởng thành.”
Tôi chu môi phụng phịu:
“Em lớn rồi, sao còn gọi là Tiểu Dưa Muối chứ?”
Trạm Hành khẽ cốc nhẹ mũi tôi:
“Trong lòng anh, em mãi là cô bé ôm búp bê, vừa khóc vừa sụt sịt ngày nào.”
“Là người khiến anh không kìm được muốn che chở suốt cả đời.”
Hơi thở của anh gần trong gang tấc, vừa gấp gáp, vừa ấm áp.
Dưới ánh đèn mờ ảo, một thứ cảm xúc không tên như cơn sóng ngầm dâng lên, vây lấy tôi.
Thấy tôi ngẩn người, Trạm Hành lấy ra một sợi dây chuyền đính kim cương hình nốt nhạc, nhẹ nhàng đeo lên cổ tôi:
“Anh từng nghĩ sẽ giữ em ở bên cả đời.”
“Nhưng cô gái bây giờ của anh, chắc chắn càng khao khát được đứng trên sân khấu cao nhất.”
“Sợi dây này là bùa hộ mệnh của em.”
“Dù em đi đến đâu, anh cũng sẽ luôn ở bên cạnh.”
Tôi hiểu.
Anh không nỡ để tôi ra nước ngoài học, nhưng càng không muốn trói buộc tương lai của tôi.
Vì vậy, anh chọn cách âm thầm hứa hẹn:
Chỉ cần tôi gọi tên anh, dù có cách xa bao nhiêu, anh cũng sẽ lập tức đến bên.
21.
Rời khỏi khu vui chơi, tôi phát hiện có mấy chục cuộc gọi nhỡ — tất cả đều là từ ba.
Về đến nhà, ông lập tức chỉ tay vào mặt tôi, giận dữ quát:
“Tưởng Thư Đồng, con đã làm gì Tiểu Thúy vậy hả?”
Hạ Tiểu Thúy nằm trên ghế sofa, bàn chân được băng bó bằng gạc y tế, loáng thoáng còn có thể thấy vết máu thấm ra ngoài.
“Mày dám để đinh ghim trong giày của nó? Mày còn nhân tính không đấy?”
Tôi nhướng mày:
“Bằng chứng đâu?”
“Trong phòng mày tìm được một hộp đinh ghim, còn định chối à?”
Hạ Tiểu Thúy giả vờ yếu ớt, dịu giọng nói:
“Đồng Đồng, chị biết em luôn không muốn chị ở lại. Chị đã nhường nhịn mọi chuyện, không tranh giành gì với em cả… Nhưng sao em lại hủy hoại tương lai của chị như vậy, quá đáng thật đấy.”
Tôi chẳng buồn giải thích.
Rút điện thoại, mở đoạn video từ camera giám sát — hình ảnh hiện lên rõ ràng: chính cô ta là người lén bỏ đinh ghim vào phòng tôi.
“Tôi đã lắp camera mini vì sợ có người động vào đồ của mình. Nếu không có chứng cứ, mười cái miệng cũng nói không rõ.”
Tôi nhìn thẳng vào ba:
“Làm người thì đừng quá tự cho mình là đúng!”
“Ba tưởng Hạ Tiểu Thúy cam tâm tình nguyện đi học ở cái trường tầm thường ba sắp xếp à? Cô ta mộng lớn lắm!”
“Ở trong cái thế giới phù hoa đó lâu rồi, có người bắt đầu thật sự tưởng mình là thiên kim tiểu thư.”
“Hạ Tiểu Thúy muốn phá hỏng buổi biểu diễn lần này để khỏi phải đi học ở trường trong nước.”
“Cô ta đã tìm sẵn trường đại học ở nước ngoài, visa cũng làm xong hết, chỉ chờ ai đó ngu ngốc rút tiền chi thôi.”
Hạ Tiểu Thúy hốt hoảng phủ nhận:
“Không… không phải vậy đâu!”
Nhưng lần đầu tiên, ba tôi không tin cô ta nữa:
“Tiểu Thúy, con làm ba thất vọng quá rồi.”
Thấy tôi quay người bỏ đi, mẹ vội đuổi theo:
“Đồng Đồng, con về nhà ở lại có được không? Nếu không, mấy bà bạn của mẹ mà hỏi thì mẹ biết trả lời sao đây…”
Giang sơn khó đổi, bản tính khó dời.
Tôi nhìn bà với ánh mắt lạnh lùng thất vọng:
“Không được.”
Rồi dứt khoát đóng sầm cánh cửa sau lưng — để lại tất cả những quá khứ tồi tệ ở phía sau.