13.
Tan học, ba mẹ đến đón Hạ Tiểu Thúy đi, còn tôi thì phải tập tễnh đi bộ mấy cây số về nhà.
Lần nào cũng vậy.
Ba tôi luôn cho rằng, chỉ cần trừng phạt một chút, tôi sẽ ngoan ngoãn cúi đầu, thừa nhận sai lầm.
Nhưng giờ đã khác xưa rồi!
Người chống lưng cho tôi đã quay về, còn đưa cho tôi một dãy số “gọi là đến”.
Khi Trạm Hành phát hiện ra vết tát vẫn còn hằn trên mặt tôi, giọng anh đầy giận dữ:
“Ai làm?”
Tôi kể lại mọi chuyện không sót một chi tiết.
Anh tức đến mức đập mạnh vào vô lăng:
“Dám động vào người của anh, nhất định không có kết cục tốt.”
Tôi bật cười khanh khách.
“Phải làm được như lời nói đấy.”
Gương mặt đẹp trai của anh thoáng hiện vẻ kinh ngạc:
“Tiểu Dưa Muối, em thật sự thay đổi rồi. Trước kia em lúc nào cũng nghĩ cách lấy lòng ba mẹ.”
“Tại hồi nhỏ ngu ngốc thôi! Cha mẹ mà không thương con thì căn bản không đáng để bận tâm.”
Tôi hứng khởi kể cho anh nghe chuyện tôi muốn thi nghệ thuật.
Trạm Hành nhìn tôi thật sâu:
“Em có biết vì sao hồi đầu anh chỉ thích chơi với mỗi nhóc con như em không?”
Tôi lắc đầu.
“Hồi đó, ba mẹ anh vừa mất, anh thường lủi thủi một mình, chẳng buồn nói chuyện với ai.”
“Thế mà em cứ ríu rít chạy đến bên cạnh anh, nhất định phải hát mấy bài em học được ở mẫu giáo cho anh nghe.”
“Ban đầu anh thấy em phiền chết đi được. Nhưng sau đó… lại phát hiện, giọng nói của em có một sức mạnh rất kỳ diệu — nó có thể chữa lành người khác.”
14.
Về đến nhà, ba liền bắt tôi phải xin lỗi Hạ Tiểu Thúy.
“Dựa vào đâu chứ?”
“Con đánh người, thì phải xin lỗi.”
Tôi ngẩng đầu nhìn ông:
“Là ba đánh con trước, hay ba xin lỗi con trước đi?”
Thử gọi một tiếng “ba” nghe xem?
“Vô lễ! Làm gì có con cái nào ép cha mẹ xin lỗi?”
Tôi cong môi, khẽ cười.
Ba luôn tự cho mình là người có quyền uy tuyệt đối, làm gì cũng đúng, tôi thì nhất định phải phục tùng vô điều kiện.
Giống như việc tôi bị dị ứng với cá, ông vẫn cố ép tôi ăn, cho dù sau đó tôi nổi mề đay khắp người.
Giống như khi tôi thích ca hát, ông lại cho là thứ nghề hạ cấp, liền xé nát cả quyển sổ chép lời bài hát mà tôi thức đêm chép lại.
Tóm lại, tất cả đều vì cái lòng tự tôn nhỏ nhoi đáng thương mang tên “ta là số một thiên hạ” của ông.
Sau khi đọc lại nhật ký, tôi đã nghĩ rất nhiều.
Tại sao rõ ràng biết mình bị đối xử bất công, mà lại không dám phản kháng, trong lòng vẫn không ngừng khát khao nhận được một chút tình thương từ họ?
Giờ tôi hiểu rồi.
Tôi giống như một con voi con bị xích bằng dây sắt từ bé, lâu ngày đến mức quen với việc bị trói buộc, dần dần xem sự phục tùng là lẽ thường, quên mất rằng mình có thể giãy giụa.
Mất trí, có lẽ chính là món quà ông trời ban cho tôi để bắt đầu lại từ đầu.
Để tôi quên đi sự cam chịu đáng buồn ấy, và học cách trở thành một cô gái dũng cảm.
15.
Trạm Hành nghe theo lời khuyên của cô Lâm, âm thầm mời giáo viên thanh nhạc giỏi nhất về dạy riêng cho tôi.
Cùng lúc đó, tôi cũng dốc sức học ngoại ngữ và các môn văn hóa.
Ngày nào tôi cũng đi sớm về muộn, ba mẹ bắt đầu có ý phàn nàn.
Nhưng từng điểm số tăng lên đều đặn trong các kỳ thi định kỳ đã khiến họ câm miệng.
Cảm giác nguy cơ bắt đầu xuất hiện ở Hạ Tiểu Thúy.
Thành tích của cô ta vốn chỉ ở mức trung bình.
Ban đầu định bắt chước đám bạn trong lớp đi du học.
Nhưng ba lại quyết định để cô ta thi vào nhạc viện trong nước — nghe nói đây là nguyện vọng của ba Hạ Tiểu Thúy lúc sinh thời.
Ông không muốn con gái chạy sang đất nước của “mấy thằng Tây mắt xanh mũi lõ” học bậy bạ, chỉ cần sau này ngoan ngoãn làm cô giáo là được rồi.
Ba tôi lại coi lời chiến hữu như di ngôn, sao có thể không nghe?
Lần đầu tiên trong đời, tôi lại thấy hài lòng với tính bảo thủ của ông.
Để giúp Hạ Tiểu Thúy cải thiện thành tích, ba mẹ nghĩ đủ mọi cách.
Còn tôi thì coi như không thấy.
Dù Hạ Tiểu Thúy khiêu khích bao nhiêu lần, khoe rằng ba vì cô ta mà cất công mời giáo viên dạy Toán Lý Hóa về tận nhà…
Mẹ tôi cũng bắt đầu giảm bớt tiệc tùng, tận tình chỉ đạo người làm nấu món bổ dưỡng.
Khi bà mang tổ yến đến phòng, tôi đang vùi đầu học tiếng Anh.
“Đồng Đồng, con đã lâu không nói chuyện với ba, có phải vẫn còn giận cái tát hôm đó không?”
“Đừng trách ông ấy, ngày xưa ông nội cũng rất nghiêm khắc. Ba con chỉ là lo con đi sai đường, nên mới nghiêm một chút.”
Thật vậy sao?
Vì muốn “dạy dỗ” tôi, ba chưa từng đề cập đến việc mời giáo viên riêng cho tôi.
Kể cả có định cho tôi học lại, ông cũng phải giữ được uy quyền tuyệt đối của “người làm cha” trước đã.
Tôi đáp cho có lệ:
“Biết rồi! Giờ con cần ôn bài, mẹ ra ngoài được không?”
Mẹ vẻ mặt mệt mỏi, đặt tổ yến xuống rồi rời đi.
Trước khi cánh cửa đóng lại, tôi nghe thấy giọng Hạ Tiểu Thúy ngọt xớt từ phòng đối diện:
“Dì à, dì tốt với cháu quá… dì là người mẹ tuyệt vời nhất trên đời!”
Lại trò chia rẽ sao?
Trẻ con thật.
Tôi khẽ lắc đầu, mỉm cười.
Tình mẹ phải nghe lén từ miệng người khác mà có, tôi không cần nữa.