4.
Cuối cùng, tôi vẫn bị đưa về nhà.
Trong thời gian dưỡng bệnh, cảnh sát đã đến.
Theo lời khai của bọn bắt cóc, chúng là người từ nơi khác đến, định đến thành phố S bắt một “con dê béo” để kiếm tiền lộ phí.
Nghe nói chủ tập đoàn Tưởng thị rất giàu, mà lại chỉ có một cô con gái duy nhất, nên mới nảy sinh ý định xấu.
Nào ngờ sau khi bắt cóc tôi, vợ chồng họ lại tưởng là ai đó đùa ác, chỉ lo đi cổ vũ cho con gái nuôi Hạ Tiểu Thúy, hoàn toàn không nghĩ đến việc xác nhận tin tức từ tôi.
May mà có người đi đường phát hiện ra tình cờ, tôi mới nhặt về được một cái mạng.
Nửa tháng sau, tôi trở về Tưởng gia.
Mẹ tỏ ra rất áy náy, lúc ăn cơm thì không ngừng gắp cá cho tôi.
Nhưng chỉ cần ngửi thấy mùi tanh của cá, tôi đã thấy buồn nôn.
Tay đang cầm bát cũng bất giác rụt lại, miếng cá rơi xuống đất.
“Phạch” một tiếng, ba tôi ném đũa xuống bàn:
“Chuyện lần này con đã bị dạy cho một bài học lớn như vậy, sao vẫn không bỏ được tật kén ăn?”
“Chẳng hiểu chuyện bằng một nửa Tiểu Thúy, lúc ở bệnh viện đã muốn mắng con rồi.”
Tôi c/h/ế/t lặng.
Nửa tháng nằm viện, ba mẹ gần như ngày nào cũng đến.
Nhưng trong tiềm thức, tôi lại không hề muốn nhìn thấy gia đình này.
Đặc biệt là Hạ Tiểu Thúy, ríu rít như con gái ruột, hết lời dỗ dành họ vui vẻ, lại còn quay sang tôi mà nói hãy mau khỏe lại, đừng để ba mẹ lo lắng.
Tôi chỉ giả vờ ngủ.
Thấy tôi không nói gì, mẹ đẩy nhẹ ba tôi:
“Anh lại lớn tiếng làm gì? Đồng Đồng vẫn chưa nhớ lại mà!”
“Đợi con bé nhớ ra rồi, tự nhiên sẽ không còn kén ăn như trước.”
Mẹ quay sang tôi, vẻ mặt đầy hối lỗi:
“Đồng Đồng, không thích ăn cá cũng không sao, mẹ múc cho con bát canh gà.”
“Không cần đâu, con no rồi.”
Tôi đứng dậy, tập tễnh đi về phòng nơi hành lý được sắp xếp.
Ba tôi lại bắt đầu quát:
“Người lớn còn chưa rời bàn, con như thế là ra thể thống gì?”
“Đừng tưởng có chút thương tích là được nuông chiều sinh hư.”
Tôi khẽ sờ vào vết thương trên cánh tay vẫn chưa lành, quay đầu lại nhìn ông ta với ánh mắt trống rỗng.
Thật cảm ơn ông.
Sự nuông chiều như thế này, thà để tôi chết ngoài kia còn hơn là phải quay về.
5.
Tối hôm đó, theo linh cảm, tôi lục dưới gầm giường thì tìm thấy mấy quyển nhật ký.
Tốt thật đấy, toàn là những dòng nước mắt chua chát trong quá khứ do chính tôi viết ra.
Ba tôi là người có tính cách độc đoán, làm việc đâu ra đấy.
Ông từng là chiến hữu với ba của Hạ Tiểu Thúy.
Từ khi người kia hy sinh trong lúc cứu người, ba liền đưa Hạ Tiểu Thúy về nuôi như con gái.
Ban đầu, trong nhà có thêm một người chị, tôi còn thấy khá vui.
Nhưng chẳng hiểu sao, chỉ không bao lâu sau khi cô ta đến, ba mẹ liền dồn hết tình cảm cho cô ta.
Trong mắt người lớn, cô ấy là con của anh hùng, không thể nào nói dối.
Còn tôi, vốn tính trẻ con ưa bốc đồng, hay bị những trò lặt vặt của cô ta chọc tức, mấy lần suýt nữa đánh nhau.
Có tiền án tiền sự rồi, nên sau đó, cô ta thường xuyên nói xấu tôi trước mặt ba mẹ — nào là kén ăn, học hành lơ đễnh, thậm chí còn tán tỉnh con trai ngoài trường học…
Ban đầu, tôi còn cố gắng giải thích rõ ràng.
Nhưng ba tôi là người rất kỳ quặc, thà tin người ngoài còn hơn tin con ruột của mình.
Mẹ tôi lại là người không có chính kiến, cả ngày bận rộn với tiệc tùng cùng hội phu nhân, dẫn người đi xem Hạ Tiểu Thúy múa ba lê, như thể điều đó giúp bà lấy lại thể diện.
Nhưng bà quên mất, tôi cũng từng có tài năng riêng.
Năm tôi mười tuổi, ngón út bị Hạ Tiểu Thúy kẹp dập trong khe cửa.
Ba mẹ không chịu tin là do cô ta gây ra, cho rằng tôi bất cẩn rồi còn đổ lỗi lung tung.
Từ đó trở đi, tôi không bao giờ đụng đến đàn nữa.
Tôi ngồi đọc suốt hơn nửa đêm, mới đọc xong ba cuốn nhật ký dày cộp.
Ban đầu, tôi còn thắc mắc tại sao trải qua từng ấy chuyện nực cười mà ba mẹ chưa từng tin tôi lấy một lần.
Sau cùng mới nhận ra, tất cả là vì tôi lúc nhỏ từng một lần giả đau bụng để trốn học.
Từ đó về sau, người cha cố chấp ấy liền đóng đinh tôi là đứa bụng dạ xấu xa, trời sinh đã giỏi nói dối.
Dù tôi có nói gì đi nữa, ông cũng rất khó lòng tin tưởng.
Cũng giống như cách ông tin rằng, chiến hữu của mình đã hy sinh vì cứu người, thì con của anh ta chắc chắn là trong sáng, hoàn mỹ.
Nhưng có đứa trẻ nào lớn lên mà không từng phạm sai lầm?
Chẳng phải ai cũng cần được ba mẹ uốn nắn qua từng lần sai trái để trở thành người tử tế hay sao?
Tôi thật sự thất vọng với một đôi ba mẹ như vậy.
Bất chợt cảm thấy, mất trí nhớ… cũng không tệ.
Nếu không, chỉ riêng việc đọc lại những gì từng viết ra, cũng đủ khiến người ta phẫn nộ đến run rẩy.
6.
Tôi cất lại mấy cuốn nhật ký.
Thầm tính, sắp thi đại học rồi, chắc chẳng bao lâu nữa là có thể rời khỏi ngôi nhà này.
Thôi thì đừng so đo nữa.
Thế nhưng, ngay khi tôi bước ra khỏi phòng, Hạ Tiểu Thúy đã đứng trước cửa phòng đối diện, mỉm cười.
“Tưởng Thư Đồng, không ngờ chỉ bị bắt cóc một lần mà cậu cũng học được diễn kịch đấy.”
“Đừng giả vờ nữa, tôi biết cậu không hề mất trí.”
“Nếu thật sự mất trí, vừa thấy bát canh cá hôm nay, cậu đã không phản ứng y hệt như trước.”
“Tôi ghét nhất chính là cái vẻ mặt đó của cậu.”
“Trước kia, cậu khinh tôi xuất thân từ nông thôn, tự cho mình là đại tiểu thư cao cao tại thượng, căn bản không xem tôi ra gì.”
“Tại sao cậu không c/h/ế/t trong tay bọn bắt cóc luôn đi? Nếu cậu c/h/ế/t rồi thì ba mẹ cậu sẽ chỉ còn lại một đứa con gái là tôi thôi.”
Xem ra trước khi mất trí nhớ, tôi đúng là có vấn đề thật.
Không thì một đại tiểu thư đường đường như tôi, sao lại để một đứa nhà quê như cô ta chèn ép đến mức này?
Ngay lúc tôi đẩy Hạ Tiểu Thúy ra, chuông cửa vang lên.
Cô ta cong môi đầy khiêu khích:
“Chắc là cái tên ‘con cưng của số phận’ đến đón cậu rồi đó!”
“Nhưng cũng khó nói, người biến mất cả kỳ nghỉ, nhìn thấy thân thể đầy thương tích của cậu, biết đâu lại sợ quá mà bỏ chạy mất rồi.”
“Tưởng Thư Đồng, vận may của cậu sẽ không mãi như vậy đâu.”
“Dù là ba mẹ cậu, hay người cậu để tâm nhất, cuối cùng cũng sẽ đứng về phía tôi.”
Cô ta thật sự, quá phiền phức.
Tôi không thể kìm được sự bực dọc trong lòng nữa, đưa chân đá một phát, trực tiếp hất Hạ Tiểu Thúy xuống cầu thang.