9.
Ngay giây tiếp theo, màn hình lớn liền phát ra một đoạn video giám sát vô cùng rõ nét.
Trong đoạn ghi hình, Lâm Nghiên Khả và Lý Cường dẫn theo Lâm Tử bước vào một phòng riêng của quán cà phê.
Lâm Nghiên Khả ôm Lâm Tử trong lòng, chỉ tay vào bức ảnh in mờ hình ảnh sân bay quân sự và các chiến đấu cơ đang đỗ, dùng giọng điệu phóng đại hết cỡ để dụ dỗ:
“Cục cưng, mấy chiếc máy bay to kia có ngầu không? Có phải còn oách hơn cả mô hình mẹ mua cho con lần trước gấp vạn lần không?”
Lâm Tử vỗ tay hớn hở, “Ngầu quá! Mẹ ơi con muốn chơi! Con muốn lái máy bay thật!”
Lâm Nghiên Khả đắc ý liếc nhìn Lý Cường ngồi bên cạnh, tiếp tục dụ dỗ:
“Không thành vấn đề! Phó Tư Niên có tiền mà, tiện tay là quyên luôn 50 triệu đấy!”
“Cho con chơi một cái máy bay tầm thường thì có gì ghê gớm đâu? Đám người kia cầm tiền rồi thì phải nghe lời anh ấy!”
Lý Cường cũng hùa theo, giọng đầy toan tính:
“Đúng thế! Con là trẻ con, thích chơi đồ chơi là điều bình thường.”
“Đến lúc đó con cứ làm loạn lên, càng ầm càng tốt. Ai mà dám mắng con, thì cứ nói: ba con là Phó Tư Niên! Có mọi người ở gần đó, đảm bảo không ai dám làm gì con hết!”
Cả khán phòng toà án rúng động!
Ghế dự thính lập tức xôn xao, tiếng bàn tán vang khắp nơi.
“Anh Tư Niên, em sai rồi! Em xin anh, hãy cứu em lần nữa!”
Thấy tình thế chuyển biến xấu, Lâm Nghiên Khả lại định giở bài cũ, nước mắt lưng tròng cầu xin Phó Tư Niên tha thứ.
Nhưng lần này, anh ta không hề mềm lòng mà ngược lại, một cú đá tàn nhẫn đạp cô ta ngã nhào ra đất.
“Không! Tiểu Nguyệt, đợi đã! Nghe anh giải thích!”
Thấy tôi quay người bước đi, Phó Tư Niên hoàn toàn sụp đổ, gào lên như kẻ phát điên.
Bộ vest thẳng thớm ban đầu giờ đã lấm lem bụi đất, dáng vẻ thảm hại tột cùng.
“Người anh yêu là em! Anh chỉ bị Lâm Nghiên Khả lừa thôi… Là anh ngu, xin em đừng bỏ anh lại như thế!”
Tôi chẳng còn hứng thú chứng kiến cảnh hai kẻ cắn xé lẫn nhau kia, sải bước đi nhanh hơn.
Kệ anh ta đưa tay ra vô vọng, chỉ còn tiếng kêu gào tuyệt vọng vang vọng khắp phòng xử án.
Sau khi tuyên án, các phóng viên như ong vỡ tổ ùa ra khỏi phiên tòa, tranh nhau đưa tin chấn động về cú sụp đổ của cả một danh gia vọng tộc và một nữ minh tinh.
Cha mẹ Phó gia cũng loạng choạng xông lên, cố đỡ lấy đứa con trai mất hồn mất vía đang nằm sóng soài dưới đất.
“Tư Niên, về nhà thôi con…” – mẹ anh ta nghẹn ngào không thành tiếng.
Nhưng Phó Tư Niên lại hất tay họ ra, khuôn mặt bê bết nước mắt và bụi đất méo mó đến đáng sợ,
đôi mắt đỏ rực c/h/ế/t dí vào bóng lưng tôi.
Ánh mắt ấy chứa đầy chấp niệm, oán hận, và điên loạn như một kẻ chết đuối vớ được cọng rơm cuối cùng.
“Lãnh Nguyệt!”
Anh ta gào lên, giọng khản đặc như chiếc chiêng rỉ rét:
“Chẳng phải em từng nói sẽ yêu anh suốt đời sao?! Chỉ vì chuyện nhỏ như thế này mà em nỡ lòng bỏ rơi anh sao?!”
Tôi dừng bước, chậm rãi xoay người lại.
Trên mặt không có bất kỳ biểu cảm nào, chỉ bình thản lướt qua khuôn mặt tuyệt vọng đến phát cuồng kia, như đang nhìn một kẻ xa lạ không liên quan gì đến mình.
“Phó Tư Niên, hôm nay ra nông nỗi này… chỉ có thể trách những lựa chọn của anh.”
“Từ giờ trở đi, hai nhà chúng ta — không còn quan hệ gì nữa.”