8.
Phòng xử án quân sự chật kín người ngồi.
Phó Tư Niên ngồi ở hàng ghế đầu khu vực dự thính, áo vest chỉnh tề cũng không giấu nổi vẻ tiều tụy và lo âu trong ánh mắt.
Bên cạnh anh ta là đội ngũ luật sư hàng đầu mà nhà họ Phó bỏ tiền khủng để mời về, sắc mặt ai nấy đều nghiêm trọng.
Còn Lâm Nghiên Khả bị hai cảnh sát tư pháp áp giải, ngồi trên ghế bị cáo.
Cô ta gầy đi trông thấy, mái tóc rối bời bết dính vào trán, ánh hào quang ngày nào đã hoàn toàn tan biến, chỉ còn lại vẻ sợ hãi và chút bình tĩnh gượng gạo.
“Anh tổng tài tặng em chiếc máy bay nhỏ này đó, lát nữa sẽ lái đi đón ảnh dạo một vòng\~”
Khi đoạn livestream từng gây chấn động toàn mạng được chiếu công khai tại tòa, nước mắt Lâm Nghiên Khả lã chã rơi đầy mặt.
Cô ta hít sâu một hơi, cố gắng điều chỉnh giọng nói cho vừa đáng thương vừa run rẩy:
“Xin lỗi… Tôi thừa nhận mình quá bốc đồng khi muốn tạo bất ngờ cho fan… nhưng tôi thật sự không biết đó là chiến đấu cơ! Anh Phó chỉ nói đó là bãi đỗ cá nhân, bảo tôi chụp vài bức ảnh để quảng bá cho vai diễn mới…”
“Tôi chỉ là một nghệ sĩ, không có kiến thức chuyên môn. Tôi hoàn toàn không khởi động máy bay, chỉ ngồi vào trong chụp vài tấm hình thôi, tuyệt đối không gây ra tổn hại gì!”
“Tôi nhận sai, cũng sẵn sàng chịu phạt… nhưng xin tòa hãy xem xét đến sự thiếu hiểu biết của tôi và ảnh hưởng chưa nghiêm trọng, mong được xử nhẹ…”
Cô ta đã nhanh chóng trút hết trách nhiệm lên đầu Phó Tư Niên.
Anh ta nhắm mắt lại, các đầu ngón tay siết chặt đến trắng bệch.
Nhưng dĩ nhiên, phía luật sư đại diện của anh ta cũng chẳng vừa, lập tức chuyển hướng tấn công:
“Bãi đỗ đó đứng tên bà Lãnh Nguyệt – vợ hợp pháp của ông Phó vào thời điểm xảy ra sự việc. Ông Phó chỉ vì muốn hỗ trợ sự nghiệp của bạn bè nên mới đồng ý để cô Lâm chụp hình, hoàn toàn không có hành vi sai trái.”
Đến nước này mà anh ta vẫn chưa dám xuống tay với Lâm Nghiên Khả…
Tôi khẽ nhếch môi, ép xuống nụ cười giễu cợt, rồi bước lên một bước.
“Tôi xin phép trình lên tòa án một số chứng cứ mới. Những bằng chứng này sẽ chứng minh hành vi của bị cáo Lâm Yên Khả tuyệt đối không phải là ‘vô tình’!”
Phòng xử lập tức lặng như tờ.
Vẻ sầu não trên gương mặt Phó Tư Niên cứng lại, một tia bất an hiện rõ nơi khóe mắt.
Lâm Nghiên Khả thì đột ngột ngẩng đầu lên, trong mắt ngập tràn kinh hãi và hoảng loạn.
Thẩm phán chủ tọa sau khi trao đổi với hai thẩm phán phụ liền nghiêm nghị lên tiếng:
“Cho phép trình chiếu.”
Ngay lập tức, trên màn hình lớn hiện ra đoạn video rõ nét:
Lâm Nghiên Khả ngồi giữa một nhóm người nước ngoài, thản nhiên hút thuốc, điệu bộ cực kỳ thoải mái.
“Yên tâm đi, Phó Tư Niên ấy mà, già thì già nhưng nói gì nghe nấy. Tôi mới rơi vài giọt nước mắt, ảnh liền đưa chìa khóa bãi đỗ của vợ ảnh cho tôi ngay.”
“Nhưng các anh chắc chắn đó là nơi chứa tài sản q/u/ố/c p/h/ò/n/g thật chứ? Đừng để tôi phí công rồi chỉ mang về đống sắt vụn.”
Khi phía đối diện cam kết: dù cô ta quay được gì cũng sẽ được trả thù lao hậu hĩnh, cô ta mới bật cười đầy đắc ý:
“Yên tâm, nếu Lãnh Nguyệt thật sự nắm trong tay tài nguyên trọng yếu nào, thì chồng cô ta cũng sẽ tự hai tay dâng hết cho tôi thôi.”
Đoạn video kết thúc.
Ánh sáng trên màn hình phản chiếu gương mặt tái nhợt không còn giọt m/á/u của Phó Tư Niên.
“Con khốn… mày là con khốn thật sự…”
Dù tôi đã đưa cho anh ta đầy đủ bằng chứng về việc Lâm Nghiên Khả cấu kết với thế lực nước ngoài,
Anh vẫn một mực tin rằng cô ta chỉ là nạn nhân bị lừa dối.
Phải đến tận khi tự mình nghe thấy, thấy chính mình bị đem ra làm trò cười, anh ta mới hiểu:
Trong mắt cô ta, anh ta chẳng khác gì một công cụ rẻ tiền.
“Không phải! Anh Tư Niên, không phải vậy đâu! Mấy đoạn video này không rõ nguồn gốc! Chắc chắn là do Lãnh Nguyệt dựng lên để hại em!”
Thấy cô ta còn muốn chống chế, tôi thẳng tay mở tiếp bằng chứng thứ hai:
“Lâm Nghiên Khả và Lâm Tử có xác suất 99% là có quan hệ huyết thống!”
Tờ giấy xét nghiệm ADN với dấu đỏ và chữ đen in rõ ràng khiến Phó Tư Niên như bị sét đánh ngang tai, suýt nữa gục xuống, may mà luật sư bên cạnh kịp thời đỡ lấy.
“Cô… chẳng phải cô nói đứa bé là con nuôi trong trại trẻ sao?! Làm sao lại là con ruột của cô?!”
Lâm Nghiên Khả mặt không còn chút huyết sắc, mồ hôi lạnh túa đầy trán, ánh mắt hoảng loạn, không dám nhìn ai.
Tôi không dừng lại, kết liễu bằng đòn cuối cùng:
“Cha ruột của đứa bé, tôi cũng đã điều tra ra rồi — chính là Lý Cường, kẻ cầm đầu tổ chức QT ở nước ngoài.”
“Đây là giấy khai sinh của Lâm Tử, được lập ba năm trước khi Lâm Yên Khả sinh con tại biên giới.”