6.
Tối hôm đó, cha mẹ Phó Tư Niên tìm đến tôi.
Hai người trông như già đi mấy tuổi chỉ sau một đêm, ánh mắt đầy lo lắng và xót xa vì Phó Tư Niên.
“Tiểu Nguyệt à, dù sao Tư Niên cũng là chồng con bao năm nay, lại còn có tình nghĩa hơn hai mươi năm…”
Vừa mở miệng, mẹ anh ta đã rơm rớm nước mắt, ra chiêu “tình cảm” quen thuộc.
Nói gì thì nói, hai ông bà trước kia đối xử với tôi cũng không tệ. Tôi thở dài một tiếng, cuối cùng không nói ra lời nào quá cay nghiệt.
“Bảo anh ta mai đi làm thủ tục ly hôn với con đi.”
Nước mắt của mẹ Tư Niên lập tức tuôn rơi, vẫn không từ bỏ mà cố gắng níu kéo:
“Tiểu Nguyệt, sao con lại nhẫn tâm như vậy!”
“Dạo gần đây hai đứa sống với nhau cũng không phải không vui mà? Tư Niên chỉ là nhất thời lầm đường, con phải cho nó thêm một cơ hội nữa chứ!”
Cuối cùng tôi cũng hiểu cái dáng vẻ “luôn là người bị hại” của Phó Tư Niên học từ đâu.
Tôi có thể nào lại cho anh ta thêm một cơ hội… để làm tôi đau thêm một lần nữa?
Nhìn thấy ánh mắt tôi ngày càng lạnh lẽo, ba của Tư Niên đột ngột quát lớn:
“Đủ rồi!”
“Tất cả là lỗi của bà nuông chiều nó quá mức, mới khiến nó làm tổn thương một người con dâu tốt như Tiểu Nguyệt.”
Ông bước đến gần tôi, bước chân vẫn vững vàng, chỉ có bàn tay đặt lên vai tôi là hơi run lên:
“Là Phó gia chúng tôi có lỗi với con, Tiểu Nguyệt… Ta sẽ ép thằng nghịch tử đó ký giấy ly hôn. Nhưng xin con, hãy cứu nó một lần nữa.”
Tôi không gật đầu, cũng không từ chối, chỉ lặng lẽ nhìn bóng lưng còng xuống của hai ông bà khuất dần trong màn đêm.
Bên ngoài cửa sổ là khu quân sự nghiêm trang, tĩnh lặng đến đáng sợ,
mà đêm nay, lại càng dài hơn bao giờ hết.
Tôi còn chưa ngủ thì nhận được cuộc gọi từ chỉ huy trưởng.
“Lãnh Nguyệt,”
giọng ông vẫn trầm ổn, không vòng vo, vào thẳng vấn đề:
“Hiện tại trên mạng, dư luận về thằng nhóc nhà họ Phó và con bé Lâm Nghiên Khả đó… bắt đầu khó kiểm soát rồi.”
Tôi không nói gì, đầu ngón tay khẽ gõ nhịp lên mặt bàn lạnh như băng.
Thấy tôi không đáp, giọng ông hơi trầm xuống:
“Fan của Lâm Nghiên Khả đang kích động một lượng lớn cư dân mạng không hiểu sự thật, điên cuồng công kích các tài khoản chính thức của chúng ta, cáo buộc q/u/â/n đ/ộ/i lạm quyền, ức hiếp nghệ sĩ vô tội, còn yêu cầu chúng ta lập tức thả người.”
Vô tội?
Tôi bật cười lạnh:
“Chỉ riêng tội xâm nhập khu vực q/u/â/n s/ự trái phép cũng đủ để ăn đạn rồi.”
“Ta biết, Tiểu Nguyệt, lần này con chịu ấm ức rồi.”
Giọng chỉ huy trưởng mang theo sự bất lực rõ rệt:
“Nhưng tập đoàn Phó thị thế lực không nhỏ, họ đang vận động mọi nguồn lực để gây sức ép. Hiện giờ trên mạng đã xuất hiện càng lúc càng nhiều luồng ý kiến trái chiều.”
“Chỉ huy, thầy cứ nói thẳng đi.”
Tôi ngắt lời ông, trong lòng đã mơ hồ đoán được ý tiếp theo là gì.
“Lần này… có thể con phải nhẫn nhịn chút rồi. Tạm thời đè chuyện này xuống, để giữ ổn định toàn cục.”
Quả nhiên.
Vì cái gọi là “đại cục”, chuyện lần này rất có thể sẽ chỉ “giơ cao đánh khẽ”.
Thôi vậy, dù sao chỉ cần ly hôn với Phó Tư Niên là được…
Thế nhưng, tôi không ngờ rằng lời ông nói tiếp theo lại khiến tôi khựng người:
“Nhưng tạm thời nhẫn nhịn và chịu thiệt, không phải là nhận thua… mà là để chuẩn bị cho một chiến trường lớn hơn.”
“Ý thầy là gì?”
Tôi nhất thời sững sờ, như đang cố nghiền ngẫm hàm ý sau câu nói đó.
Chẳng lẽ… còn có bí mật gì phía sau chuyện này mà tôi chưa hề hay biết?