5.
Tàn dư cuối cùng của chút tình nghĩa xưa cũ cũng hoàn toàn tan biến, tôi lạnh lùng bật cười, mở miệng nói:
“Tôi thật đã xem thường anh. Không ngờ anh lại giấu tôi, có với cô ta một đứa con lớn như thế.”
Phó Tư Niên toàn thân khựng lại, nhưng rất nhanh đã che giấu sự hoảng loạn, giọng bất chợt cao vút lên:
“Nói bậy! Chúng tôi không phải loại quan hệ như cô nghĩ! Đó là đứa trẻ Nghiên Khả nhận nuôi ở trại trẻ mồ côi mà thôi!”
Nhận nuôi?
Tôi cúi đầu nhìn đứa bé gái vẫn đang nhe nanh giận dữ, hàng lông mày và đôi mắt kia, rõ ràng giống hệt Lâm Nghiên Khả.
Nhưng đến nước này, bất kể là Phó Tư Niên đang nói dối hay bị lừa, tôi cũng chẳng còn quan tâm nữa.
“Giờ thì phụ huynh đứa trẻ cũng đã xuất hiện, các anh cứ xử lý theo đúng quy trình.”
Những người lính trực ban đưa mắt nhìn nhau, ánh mắt đầy do dự:
“Nhưng thưa thủ trưởng, dù sao anh ta cũng là chồng của ngài…”
Tôi giơ tay ngắt lời chưa dứt của họ:
“Yên tâm, chúng tôi sắp ly hôn rồi, không cần kiêng dè tôi.”
Nghe vậy, họ cuối cùng cũng trút bỏ gánh nặng trong lòng, chuẩn bị đưa ba người họ vào phòng thẩm vấn.
Lâm Nghiên Khả lập tức run rẩy, hoảng loạn núp sau lưng Phó Tư Niên, ôm chặt đứa trẻ:
“Anh Tư Niên, bọn họ định làm gì thế này…”
“Xúi giục trẻ vị thành niên xông vào khu vực quân sự, công khai sỉ nhục quân nhân đang tại ngũ —Cô nên cảm thấy may mắn vì đến giờ còn được đứng sống sờ sờ ở đây.”
Giọng tôi không lớn, nhưng từng chữ như mũi dao lạnh cắm thẳng vào lớp bình tĩnh giả tạo của Phó Tư Niên.
Quả nhiên, anh ta mở miệng lần nữa với giọng run rẩy đầy hoảng loạn:
“Lãnh Nguyệt! Cô đừng có vu khống vô căn cứ ở đây!”
Lâm Nghiên Khả là kẻ anh ta phải vất vả lắm mới rút ra được từ trong trại giam, nếu giờ lại bị bắt vào, hậu quả khó mà lường…
Huống hồ, lần này xem ra ngay cả anh ta cũng khó thoát.
“Tiểu Tử chỉ là một đứa trẻ không hiểu chuyện, thích đồ chơi là bản năng của con nít, sao mọi người không thể khoan dung một chút?”
“Cùng lắm thì giờ chúng tôi rời khỏi đây, coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra.”
“Đồ chơi?”
Tôi nhếch môi cười lạnh, ánh mắt không chút hơi ấm:
“Phó Tư Niên, xem ra anh thật sự không học được gì suốt thời gian qua.”
“Trong mắt anh, chiếc chiến cơ nhuộm m/á/u đồng đội, đúc bằng xương m/á/u bao chiến sĩ, lại chỉ là một món đồ có thể mua bán, đem ra làm thú tiêu khiển?”
“Nhưng không sao. Lần này, tôi nhất định sẽ để anh nhớ đời.”
Sắc mặt Phó Tư Niên lập tức tái nhợt, thân thể lảo đảo, đôi mắt tràn đầy vẻ không thể tin nổi.
“Đủ rồi, Lãnh Nguyệt! Sao cô có thể tàn nhẫn với tôi như vậy?!”
Anh ta dựa vào đâu mà bày ra cái vẻ đáng thương bị tổn thương đó?
Tôi không buồn quan tâm đến bộ dạng thảm hại của anh ta nữa, thẳng thừng ra lệnh cho trung úy trực ban:
“Áp giải cả ba người vào trong.”
Lâm Nghiên Khả lập tức sợ đến hồn bay phách tán, kéo đứa bé lùi về sau:
“Đừng bắt tôi! Không liên quan đến tôi mà! Là con bé tự đòi đến đó!”
Cô ta nói năng lộn xộn, đẩy hết trách nhiệm, hoàn toàn chẳng còn chút dáng vẻ “mẹ hiền” như ban nãy.
Bé gái bị biến cố đột ngột làm cho hoảng loạn, bật khóc nức nở:
“Mẹ ơi! Mấy người xấu này sao lại bắt chúng ta?! Mẹ bảo con là trẻ con, có làm gì cũng được mà!”
Tôi lạnh lùng nhìn màn kịch hỗn loạn ấy, không nói gì thêm.
Chỉ biết rất rõ trong lòng mình, vị trí từng thuộc về Phó Tư Niên,
giờ đây đã hoàn toàn bị anh ta nhổ bật, không còn lại một chút dấu tích nào.