4.
Tôi nhanh chóng chạy đến hiện trường, từ xa đã thấy một bé gái khoảng năm sáu tuổi đang lăn lộn ăn vạ trên mặt đất.
“Các người là đồ xấu xa! Mau trả máy bay cho tôi!”
Cô bé giọng the thé hét lên:
“Đừng tưởng tôi không biết, các người lấy 50 triệu của ba tôi, rồi còn lấy mất máy bay lớn của tôi!”
Lính gác thấy tôi đến, giọng đầy bất lực:
“Cuối cùng ngài cũng đến rồi, đứa bé này thật sự quá náo loạn…”
Tôi lạnh lùng nhìn cô bé vẫn còn đang gào lên, hỏi thẳng:
“Cháu là con nhà ai?”
Động tác của cô bé lập tức khựng lại. Vừa thấy tôi giơ tay định kéo dậy, nó liền rú lên khóc:
“Ăn hiếp người ta! Mấy người đều bắt nạt tôi!”
“Ba nói rõ ràng rồi, số tiền 50 triệu đưa cho các người là để mua máy bay cho tôi chơi!”
“Không những không cho tôi máy bay, mấy người còn bắt mẹ tôi! Đồ xấu xa!”
Xem ra, con bé hoàn toàn không nhận ra tôi.
Tôi lập tức lấy điện thoại ra, tìm ảnh của Phó Tư Niên và đưa cho nó xem:
“Đây là ba của cháu sao?”
Cô bé ngẩn người trong chốc lát, rồi lập tức hét toáng lên:
“Đúng! Chính là ba tôi đó! Ông ấy là đại boss đấy! Nếu các người còn không trả máy bay, tôi sẽ kêu ba trừng trị các người!”
Câu nói ấy như một gáo nước lạnh tạt thẳng vào mặt tôi.
Tôi—không hề biết Phó Tư Niên sau lưng mình lại có một đứa con gái lớn đến thế!
“Không quen biết. Đưa thẳng về đồn công an xử lý đi.”
Vừa dứt lời, một bóng dáng quen thuộc lao ra, ôm chặt lấy đứa trẻ.
“Lãnh Nguyệt, cô có ghét tôi thì cũng được, nhưng xin đừng trút giận lên con bé!”
Lâm Nghiên Khả ngẩng lên khuôn mặt đáng ghét ấy, giọng uất ức:
“Có gì cứ nhắm vào tôi mà đánh mắng!”
Cô bé lập tức phối hợp, trừng mắt nhìn tôi như một con thú con đang giận dữ:
“Bà là người xấu! Bắt nạt mẹ tôi! Bà tin không, tôi sẽ lấy m/ạ/n/g bà!”
Tuổi còn nhỏ mà khẩu khí thật không nhỏ.
Nhìn màn diễn tồi tệ của “hai mẹ con” họ, tôi vừa định mở miệng thì bất ngờ bị một lực mạnh đẩy ngã sang một bên.
Loạng choạng ngẩng đầu lên, tôi nhìn thấy Phó Tư Niên đang hớt hải chạy tới.
Anh ta dang rộng hai tay, canh ta trước mặt hai mẹ con họ:
“Lãnh Nguyệt, tôi không cho phép cô đụng vào họ!”