2.
Sáng hôm sau, từ khóa **#LâmNghiênKhảVôTộiĐượcThả#** leo thẳng lên hot search.
Tôi nhíu mày bấm mở đoạn video.
Chỉ thấy cô ta gương mặt tiều tụy, tóc tai rối bời,
nhưng vẫn cố nặn ra một nụ cười yếu ớt đầy đáng thương:
“Cảm ơn các bạn đã quan tâm, tôi không sao rồi.”
“Lần này bị người ta vu oan, cũng là vì tôi quá nổi tiếng, khiến người khác ganh ghét.”
“May mà anh tổng tài tin tôi, nếu không có anh ấy, có lẽ tôi đã bị…”
Đúng lúc ấy, khóe mắt cô ta đỏ hoe, vừa vặn khơi gợi lòng thương.
Bình luận lập tức bùng nổ:
【Chị vất vả rồi, may mà có anh tổng tài, chị yên tâm, từ nay chúng em nhất định sẽ bảo vệ chị!】
【Tối qua xem mà tim đau thắt lại, con tiện nhân kia lại dám lợi dụng chức quyền để bắt nạt bảo bối của chúng ta, thật quá độc ác!】
【Hừ, chẳng qua chỉ là một đứa lái máy bay tồi tàn, có gì hơn người đâu. Anh tổng tài ra tay một cái là phải thả người ngay thôi mà!】
Tôi chỉ cảm thấy hết sức nực cười.
Vì một ả diễn viên mà Phó Tư Niên có thể làm tới mức này.
Tôi lập tức gọi điện cho luật sư.
“Luật sư Lý, giúp tôi khởi động thủ tục ly hôn.”
“Còn nữa, khởi kiện bọn họ với tội danh xâm nhập trái phép khu vực quân sự và phá hoại an ninh quân sự.”
Tắt máy, ánh mắt tôi vô tình lướt qua tấm ảnh cưới đặt trên tủ đầu giường.
Trong ảnh, Phó Tư Niên ôm tôi vào lòng, nụ cười đầy chiều chuộng.
Tôi vẫn còn nhớ rõ hôm tổ chức hôn lễ, vì một nhiệm vụ đột xuất nên tôi đến muộn,
mang theo cả mùi khói súng, gần như bước vào lễ đường ở giây phút cuối cùng, và nghe thấy giọng nói đầy quyết tâm của anh:
“Tôi biết Lãnh Nguyệt gánh trên vai cả non sông, bước chân khó thể vì tôi mà dừng lại.”
“Nhưng từ giờ trở đi, tôi, Phó Tư Niên, sẽ là chỗ dựa vững chắc nhất của cô ấy!”
Chỉ vì câu thề nguyện ấy, tôi đã dốc hết tất cả trao cho anh.
Còn dùng cả tài sản nhà họ Lãnh để giúp anh dựng nên một đế chế thương mại.
Thật đáng tiếc, lời thề còn văng vẳng bên tai, mà lòng người đã sớm đổi thay.
Tôi thu dọn hành lý, chuẩn bị quay lại quân khu,
vừa mở cửa thì bắt gặp ông cụ Phó kéo theo Phó Tư Niên bước vào phòng.
Anh ta vẫn mặc nguyên quần áo từ hôm qua, chắc là bận rộn cả đêm để lo cho Lâm Nghiên Khả.
“Tiểu Nguyệt à,” ông cụ Phó tươi cười bước đến gần,
“Lần này là Tư Niên quá đáng, ta đã mắng nó rồi.”
“Nó cũng vì quá yêu con nên mới tìm người khác để chọc tức, muốn thu hút sự chú ý của con thôi.”
“Vợ chồng nào mà chẳng có lúc giận nhau, con với nó ngồi lại nói chuyện đi.”
Tôi còn chưa kịp đáp, Phó Tư Niên đã gào ầm lên, chỉ tay vào mặt tôi mắng chửi:
“Lãnh Nguyệt, cô thật hèn hạ! Nếu không phải cô mách lẻo, ông nội cũng sẽ không dừng hết mọi lịch trình của Nghiên Khả!”
Tôi bật cười lạnh:
“Tôi mách lẻo? Không phải vì anh làm ầm cả lên đêm qua, khiến ông nội bị kinh động sao.”
Ánh nhìn châm chọc của tôi như một cú tát vào mặt anh ta, khiến mắt anh ta lập tức đỏ rực.
“Lãnh Nguyệt, đồ khốn kiếp!”
Anh ta vớ lấy mô hình máy bay trên bàn, ném mạnh về phía tôi.
Dù tôi né kịp, những mảnh vỡ văng ra vẫn cứa rách cằm.
“Thằng nghịch t/ử này!”
Ngay lập tức, ông cụ Phó quát lớn:
“Sao con có thể đối xử với Tiểu Nguyệt như vậy! Mau xin lỗi nó!”
Phó Tư Niên siết chặt nắm tay, ánh mắt pha trộn giữa hoảng loạn và bướng bỉnh:
“Tại sao con phải xin lỗi? Là cô ta ép con đến bước này!”
M/á/u từ vết thương chảy dọc xuống cổ, thấm vào cổ áo,
trái tim tôi cũng theo đó mà lạnh ngắt.
Tôi hít một hơi sâu, giọng bình tĩnh đến lạ thường:
“Phó Tư Niên, chúng ta ly hôn đi.”