13
Không rõ là Lưu Quân nghe thấy từ “đàn ông từng ly hôn” hay là “bị cắm sừng”, mà lập tức nổi điên.
Hắn nhào tới, đè tôi ngã xuống đất.
“Ly hôn thì sao?
Tao là đàn ông, có giống như tụi bây , đàn bà đâu?
Đàn ông từng ly hôn càng biết cách thương vợ!
Giờ mày hung dữ, nhưng đến lúc cơm chín thành cơm rồi, chẳng phải cũng phải quay lại cầu xin tao thôi sao?”
Không thể không thừa nhận, sức đàn ông thực sự mạnh hơn phụ nữ.
Hắn ghì chặt cổ tay tôi, đến mức tôi không thể nhúc nhích.
Giữa lúc tuyệt vọng, tôi bỗng nhớ đến chuyện hồi nhỏ chơi đùa với Giang Vũ.
Chơi đùa biến thành gây gổ, cuối cùng hai đứa đều nổi cáu.
Lúc ấy, Giang Vũ cũng từng ghì chặt hai tay tôi giống y như thế này.
Dù tôi có giãy giụa cách nào cũng không thoát được.
Khi đó, cả hai đứa đều rất ngạc nhiên , rõ ràng tôi cao hơn, trước giờ toàn là tôi bắt nạt nó.
Nó nhìn tôi ngơ ngác, rồi nghiêm túc nói:
“Chị à, nếu sau này có ai đè chị xuống thế này, định làm hại chị .
Chị phải dùng hết sức bình sinh, đá thật mạnh vào chỗ hiểm của hắn.
Nếu tay chân bị giữ chặt, thì dùng đầu húc vào mũi hắn, còn thì cứ cào, cứ đạp, mạng quan trọng hơn sĩ diện.”
Có thể vì bình thường tôi hay giúp Giang Vũ khuân vác hàng, lúc mùa vụ thì cũng giúp gia đình làm nông, lại thêm tôi đang giãy giụa điên cuồng .
Nên khi Lưu Quân chỉ lo giữ tay tôi, hắn liền sơ hở những chỗ khác.
Tôi hít sâu một hơi, dốc toàn bộ sức lực của mình.
Trong đầu chỉ có một suy nghĩ .
Hủy diệt tất cả!
14
Trên con đường làng, một chiếc xe tải nhỏ bất ngờ xuất hiện.
Thùng xe chất đầy người nào là các chú bác trong làng, nào là công nhân trong vườn trái cây.
Chỉ tiếc… bọn họ vẫn đến chậm một bước.
Lúc họ kịp tới nơi, tôi không những đã kết thúc trận chiến, mà còn giúp Lưu Quân gọi luôn cả cấp cứu 120.
Lưu Quân nằm lăn lộn dưới đất, hai tay ôm chặt chỗ hiểm, đau đến mức lăn qua lăn lại.
Ba tôi lao tới, tặng ngay cho hắn hai cú đá không chút nương tay.
Mọi người cũng đồng loạt siết tay, chuẩn bị tiến lên từng bước một.
Lưu Quân vừa đau vừa sợ, mặt trắng bệch, dáng vẻ ngông cuồng lúc trước đã bay biến không còn dấu vết.
“ Cô ta đã đánh tôi rồi, mấy người không thể đánh tôi thêm được nữa đâu…”
Chẳng bao lâu sau, cảnh sát và xe cấp cứu cũng tới hiện trường.
Lưu Quân cắn răng khai rằng hắn chỉ vô tình đi ngang qua khu vườn.
Không ngờ Giang Vũ vì là chủ đất , đã đòi hắn phí qua đường cực cao.
Hắn không chịu trả, tính quay đầu bỏ đi, thì Giang Vũ giận dữ, kéo theo cả đám người đến tấn công, mưu đồ cướp của.
Cảnh sát rõ ràng không tin.
Ngoài chỗ “khó tả” bị thương, và hai cái tát trên mặt, toàn thân hắn chẳng có vết tích gì gọi là bị đánh hội đồng.
Chứ nếu bị cả đám người vây đánh thật, làm sao còn sống nhăn răng mà đứng đó kể chuyện tam sao thất bản?
Huống hồ, cướp mà còn giúp nạn nhân gọi cấp cứu?
Cướp lịch sự thật đấy.
Giang Vũ không nói gì, chỉ cúi đầu chăm chú lướt điện thoại.
Đợi tôi kể lại sự việc đầu đuôi rõ ràng, nó mới thở phào, đưa điện thoại cho cảnh sát:
“Một tuần trước, tôi mới lắp loạt camera năng lượng mặt trời quanh vườn.
Góc quay rõ lắm.
Chị tôi chỉ là phòng vệ chính đáng, đá hắn một cú thôi.
Chị ấy chỉ là một cô gái yếu đuối tay không đánh nổi con gà.
Cô ấy thật sự chỉ quá sợ hãi thôi.”
Giang Vũ vừa nói tới chữ “cô gái yếu đuối”, đã cắn chặt môi dưới để không bật cười ngay tại chỗ.
Mọi người nhíu mày xem hết đoạn video giám sát.
Ba tôi thở dài:
“Đáng lẽ phải đánh mạnh hơn chút nữa.”
Mẹ tôi kéo tôi ra sau lưng:
“Cùng lắm thì phòng vệ hơi quá tay, bồi thường tiền thuốc men là được.”
Nữ cảnh sát trẻ đứng bên lắc lắc ngón tay trỏ, nhẹ giọng nói:
“No! Không phải phòng vệ quá mức, rõ ràng là phòng vệ chính đáng.”
Bị cảnh sát lớn tuổi trừng mắt một cái , tôiliền chu môi, tỏ vẻ vô tội.
15
Lưu Quân từ nay về sau không cần lo chuyện có bầu trước cưới, hay xét nghiệm ADN nữa.
Thậm chí đến… vợ, hắn cũng chẳng cần cưới.
Vì hắn đã hoàn toàn bất lực.
Căn hộ hai phòng một phòng khách kia, đủ cho ba người nhà họ Lưu sống đến cuối đời không cần mở cửa ra ngoài.
Lưu cha Lưu mẹ dứt khoát chặn trước cổng làng, bắt nhà tôi phải “cho một cái công đạo”.
Ba Lưu nước mắt nước mũi tèm lem, vừa khóc vừa kể tội tôi độc ác, thương con trai ông tội nghiệp thế nào:
“Con trai tôi Tiểu Quân , chẳng qua là quá yêu nó, nên mới muốn thân mật một chút.
Nam nữ yêu nhau, thân thiết chút chẳng phải chuyện bình thường sao?
Chẳng lẽ sau này nó định không bao giờ ngủ với đàn ông nữa à?
Nó giả bộ thanh cao, hại đời con tôi!
Tiểu Quân là con một duy nhất của nhà họ Lưu chúng tôi!
Cớ gì nó nói chia tay là chia tay?
Chỉ cần con trai tôi không đồng ý, thì chưa thể xem là chia tay.
Phụ nữ nghe lời đàn ông mới là đạo lý.”
Mấy bác lớn tuổi trong làng nhìn nhau, cười khẩy, hỏi lại ông ta muốn “cái công đạo” gì, chẳng lẽ lại bắt tôi phải ra xin lỗi?
Mẹ Lưu nghiến răng nghiến lợi:
“Gọi Giang Hoan ra đây!
Bảo nó với cảnh sát là nó và con trai tôi đang yêu đương đàng hoàng, chẳng có cái gì gọi là ‘mưu toan cưỡng bức’.
Chúng tôi không giống mấy người nhà quê các người, có chuyện xấu là vạch áo cho người xem lưng.
Nhà chúng tôi còn biết giữ mặt mũi.
Ngay từ đầu tôi đã không ưa cái vẻ lẳng lơ của nó, chỉ tiếc con tôi quá ngây thơ nên mới bị con ti/ệ/n n/h/ân ấy gài bẫy!”
Cô tôi nghe đến đây không nhịn được nữa, nhổ thẳng một bãi nước bọt vào mặt bà ta.
“Phì! Mặt mũi xấu xí là nhà các người, không biết xấu hổ cũng là nhà các người!
Nhà tụi tôi có gì mà không thể nói?
Bộ tưởng ai cũng ham cưới vô cái nhà thối nát nhà mấy người hả?”
Các trưởng bối trong làng vội kéo cô tôi ra sau, khuyên bà bình tĩnh.
Nhưng mẹ Lưu lại càng được đà làm càn:
“Có tiền thì giỏi lắm sao? Dù sao cũng chỉ là dân quê!
Dân quê sinh ra là phải thấp kém hơn người!
Nếu biết điều, thì lập tức để nó đi đăng ký kết hôn với con tôi!
Công ty, vườn trái cây đều phải chuyển cho nhà tôi!
Thêm nữa… đền thêm 5 triệu tiền mặt!”