11
Chỉ vài ngày sau, tôi nhận ra mình đã sai.
Sai vì đánh giá quá thấp mức độ trơ trẽn của Lưu Quân.
Trời chập choạng tối, giữa con đường làng hẹp và dài, có một chiếc xe van dừng giữa đường.
Phải biết rằng, với một Song Ngư thích mơ mộng như tôi, cảnh tượng thế này tôi đã tưởng tượng không biết bao nhiêu lần.
Quay đầu bỏ chạy, hắn có thể tông c/h/ế/t tôi.
Không chạy, thì có nguy cơ bị lôi lên xe.
Cách duy nhất là gọi người.
Hai bên con đường là vườn trái cây của em họ tôi.
Nhưng giờ công nhân tan ca cả rồi, em họ chắc cũng đã về nhà ăn cơm.
Tôi lập tức gửi định vị vào nhóm gia đình với tốc độ ánh sáng:
【Cứu mạng! Chặn cả hai đầu đường!
G/i/ế/t người! Hung thủ là Lưu Quân! Báo công an!】
Bìa rừng có lưới chống trộm, không thì còn có thể cưỡi xe điện lao thẳng vô mà liều.
Mà giờ dọa báo công an… lỡ hắn điên lên g/i/ế/t tôi thật thì sao?
Lưu Quân từ trong xe bước xuống, từng bước tiến lại gần tôi.
“Hoan Hoan, em đừng sợ.
Em là người phụ nữ duy nhất anh muốn cưới trong đời này.
Anh tuyệt đối sẽ không làm hại em.”
…
Cái người phụ nữ “duy nhất” này hình như anh đã từng cưới rồi thì phải.
“Tôi không coi thường anh là dân thành phố, còn nhà các người lại khinh nhà tôi là dân quê.
Giờ đôi bên đường ai nấy đi, nhẹ nhàng dứt khoát không phải tốt hơn sao?”
Tôi vừa nói vừa từ từ lùi lại.
“Tuy em là dân nhà quê, nhưng cũng đừng tự ti.
Anh chưa từng khinh thường em.
Chuyện tư tưởng của ba mẹ, anh sẽ cố gắng thuyết phục họ.”
Khỉ thật, còn nói không khinh tôi.
Kiếp trước tôi có đào mộ tổ tiên nhà anh chắc?
Cũng đâu đến nỗi bị bám riết như thế này.
“Có phải em vẫn để bụng chuyện ba anh đưa ra ba điều kiện hôm đó không?”
Lưu Quân càng lúc càng tiến gần.
Tôi để bụng cái đầu anh chứ để bụng gì?
Tôi đâu có định cưới anh!
12
Nhưng tình hình hiện tại đúng là bất lợi cho tôi.
Tôi vội vàng gật đầu lấy lệ, cố gắng kéo dài thời gian.
“Ba mẹ anh cũng là vì muốn tốt cho em thôi.
Dù nhà em có tiền đến mấy, nhưng em còn có em trai.
Sau này mọi thứ cũng là của em trai em hết.
Cho dù có nhận sính lễ, thì cuối cùng cũng bị lấy đem cho thằng em thôi.
Dân nhà quê mà, trọng nam khinh nữ lắm.
Em phải hiểu, chồng mới là trời của người phụ nữ.
Người quê rất sĩ diện.
Nếu em có bầu trước khi cưới, ba mẹ em không những không dám đòi sính lễ, mà có khi còn phải thêm tiền của hồi môn.
Anh thì khác, anh là con một.
Tiền ba mẹ để dành sau này chẳng phải đều là của tụi mình sao?
Mặt mũi có đáng gì đâu.
Em gả cho anh rồi thì là người nhà họ Lưu.
Chồng có thể diện, cũng là em có thể diện.
Nếu em sinh cho anh một đứa con trai, thì là đại công thần của nhà họ Lưu.
Lúc đó ai còn dám coi thường em nữa?
Nhà em có giàu mấy cũng chỉ là dân quê.
Em lấy anh, nhập hộ khẩu về nhà anh, sau này về thăm nhà mẹ đẻ cũng có khí thế hơn người.
Hoan Hoan à, nếu em thực sự trong sạch, không làm gì sai, thì tại sao lại sợ xét nghiệm ADN?”
…
Tôi c/h/ế/t lặng.
Chẳng lẽ đây là cái gọi là trả nợ trong truyền thuyết?
Tôi chỉ là nhìn nhầm người, chứ có gây tội gì tày đình đâu.
Tại sao lại phải đối xử với tôi như vậy?
Trong đầu tôi lúc đó chỉ toàn là tiếng chửi em họ Giang Vũ – lặp đi lặp lại.
Suốt ngày vênh váo, đến lúc cần thì lại mất dạng.
Đồ vô dụng, sau này ai lấy nó là người đó xui tận mạng!
Lưu Quân thấy tôi không nói gì, tưởng là mình đã thuyết phục được tôi.
“Hoan Hoan, cái thằng đàn ông hôm trước ấy, nhìn là biết không đàng hoàng.
Nó chắc chắn chỉ muốn chơi bời thôi.
Con gái có em trai như em, đàn ông tử tế không ai dám cưới đâu.
Chúng ta quen nhau bao lâu rồi còn chưa lên giường, chẳng lẽ em lại nhẹ dạ đến mức ngủ với gã đó rồi?”
Hắn vừa nói vừa định kéo tay tôi.
Tôi thật sự đã cố nhịn để đợi Giang Vũ tới.
Nhưng tôi không nhịn nổi nữa rồi!
Nếu còn nhịn, chắc tôi đột quỵ tại chỗ mất!
Tôi lập tức tháo mũ bảo hiểm, đập thẳng vào đầu hắn.
“M* mày chứ! Tao phải g/i/ế/t c/h/ế/t mày mới hả dạ!
Mày vừa nghèo, vừa hèn, lại còn là đồ đàn ông từng bị cắm sừng.
Ông trời có mắt mới để mày bị như vậy đấy!
Loại người như mày, sinh ra là để bị đánh!
Hôm nay không mày c/h/ế/t thì tao c/h/ế/t!”
Dù gì thì tôi cũng chắc chắn sẽ về ăn cơm tối, không sớm thì muộn thôi.