7
Tan làm, tôi phát hiện lốp xe điện của mình bị ai đó đâm thủng.
Tôi nghi là Lưu Quân, dù không có bằng chứng.
Nhưng tôi cũng chẳng có bằng chứng chứng minh không phải hắn làm.
Vậy thì chắc chắn là hắn rồi.
Tôi gọi điện cho em họ:
“Lốp xe bị thằng khốn nạn đó đâm rồi. Em lái xe tải nhỏ đến đón chị đi.
Tiện thể đem xe điện về đầu làng nhờ ông Mã vá lốp giùm chị .
Sáng mai chị còn phải chạy đi làm.”
Vừa cúp máy xong.
Chiếc xe van cũ kỹ của Lưu Quân đã dừng ngay bên cạnh.
“Bé cưng, anh chở em về nhé!”
Tôi lập tức bảo hắn c/ú/t cho xa.
Nhưng hắn cứ lẽo đẽo theo sau, làm nũng:
“Bé cưng, anh yêu em thật mà.
Vì em, anh đã khó khăn lắm mới thuyết phục được ba mẹ anh đó.
Sao em cứ không hiểu chuyện thế?
Dù sao thì sớm muộn gì cũng phải sinh con mà…”
Tôi lập tức tháo giày, ném thẳng vào mặt hắn.
Đang bực sẵn, hắn lại còn chọc điên tôi.
Bực c/h/ế/t mất, thật sự muốn phát điên.
Nếu không ngại bẩn tay thì tôi đã vả hắn từ lâu rồi, ghê tởm đến mức phát ói.
“Ông nội nhà anh không nghĩ mình đáng yêu đấy chứ?
Buồn nôn c/h/ế/t đi được, bữa trưa ăn thịt nướng giờ còn muốn trào ngược ra đây này.”
Lưu Quân giật lấy tay tôi, rồi ném chiếc giày ra giữa đường.
Tôi càng thêm tức, tức đến mức muốn nổ tung.
Khi tôi định lấy mũ bảo hiểm đập nát đầu chó của hắn, một bàn tay đột ngột giữ lấy tay tôi.
“Không đáng. Hắn ta không xứng.”
Giọng người đàn ông trầm thấp, quen thuộc đến lạ.
“Ngoan, đừng để tâm đến loại người đó, hạ giá mình.”
Em họ tôi , lá gan to bằng trời , còn xoa đầu tôi đầy cưng chiều.
8
“Giang Hoan, con đàn bà rẻ tiền kia!
Tôi nói rồi, sao cô cứ khăng khăng đòi chia tay, hóa ra bên ngoài có trai bao rồi!
Thằng kia mặc mũ áo bóng bẩy thế kia, nhìn phát là biết loại đến để chơi bời với cô…”
Em họ tôi nghe xong, không nói không rằng liền tháo giày da .
Tát lia lịa vào mặt Lưu Quân, đánh đến mức hắn câm bặt, không dám ho he thêm lời nào.
“Nãy giờ dùng giày của em đánh không sướng, phải dùng giày da của anh mới đã.”
Nói rồi, em tôi chỉ về chiếc Rolls-Royce đậu bên lề:
“Lên xe trước đi.”
Tôi nhìn nó với vẻ mặt đầy nghi ngờ.
Nó lại nhìn tôi bằng ánh mắt cưng chiều:
“Chỉ là cái xe điện thôi mà, bỏ luôn cũng được.”
Tôi càng thêm thắc mắc.
Ủa?
Nó bao giờ mua Rolls-Royce vậy?
Sao tôi không biết?
Hơn nữa, xe đó thì chở được bao nhiêu thùng trái cây chứ?
Với lại xe điện của tôi còn tốt, vá lốp chỉ tốn có 10 ngàn, vứt làm gì cho phí?
Em họ ghé sát tai tôi, hạ giọng:
“Mượn đặc biệt cho chị đi ra oai. Xe điện em lái xe tải nhỏ đến chở về nửa đêm nay.”
“Giày đâu?”
“Nó đụng vào rồi, bẩn lắm. Đi giày của anh đi.”
Nói xong, nó đột nhiên nâng giọng, ngay trước mặt Lưu Quân, đeo giày da của mình vào chân tôi.
Sau đó, nó làm ra vẻ rất nghiêm túc, nhặt chiếc giày bị ném ra giữa đường, cùng chiếc còn lại trên chân tôi, ném cả hai vào thùng rác.
“Giang Vũ! Đó là đôi giày mới mua Tết của chị , hơn 5 triệu lận đó!”
Tôi nghiến răng nghiến lợi rít lên.
“Tối trời em quay lại nhặt. Nhặt về giặt là xong.
Em mới nhìn rồi, thùng rác này sạch lắm.”
Em tôi khoác vai tôi, một mực đẩy tôi lên xe.
Sau khi lên xe, nó còn ân cần thắt dây an toàn cho tôi, không quên cam đoan:
“Nếu lỡ mất đôi này, em mua cho chị đôi mới y chang.”
Tôi nghe vậy mới chịu hạ hỏa đôi chút.
Chiếc xe van của Lưu Quân vẫn bất động.
Em tôi cũng không đi.
Tôi hỏi nó có phải đang đợi Lưu Quân rời đi rồi mới quay lại nhặt giày không.
Nó nhìn tôi như thể tôi là đứa ngốc:
“Không trả giày cho em , thì em lái xe chân trần đạp ga à?”