5
Xe công nghệ dừng lại dưới tòa nhà công ty.
Tôi leo lên xe điện, định phóng đi cho nhanh.
Ai ngờ Lưu Quân lại gửi cho tôi một đoạn video.
Trong video, ba anh ta cầm một tờ giấy nháp, nghiêm trang tuyên đọc ba điều kiện cần tuân thủ khi gả vào nhà họ Lưu:
Nhất định phải có thai trước khi cưới để chứng minh khả năng sinh đẻ.
Khi mang thai 6 tháng, phải chứng minh đứa bé là con trai ông ấy.
Có bầu trước khi cưới quá mất mặt, mẹ bạn trai sĩ diện, nên sẽ không tổ chức hôn lễ.
Tôi suýt nữa thì đâm vào cây.
Tôi bảo anh ta nên đến bệnh viện khám lại đầu óc đi.
Giấc mơ và ảo tưởng là hai chuyện khác nhau.
Căn hộ hai phòng một phòng khách, thì đẻ con ở đâu?
Sinh xong là ông bà nội lăn đùng ra c/h/ế/t để nhường chỗ cho cháu đích tôn à?
Hay là treo bố mẹ anh ta lên tường?
Lưu Quân nói tôi ăn nói khó nghe quá.
Tôi tức đến bật cười.
Nhà họ làm chuyện khó coi, lại còn trách tôi nói năng không dễ nghe.
Tôi bảo với anh ta, giờ không phải chuyện nhà họ có chê tôi hay không.
Mà là tôi, không thèm để mắt đến anh ta nữa.
Vậy mà Lưu Quân lại bảo:
“Đây đã là sự nhượng bộ lớn nhất của ba mẹ anh rồi. Ai bảo em là người nhà quê chứ?”
Câu nói đó từ đầu đến cuối đều mang ý chê bai tôi không biết điều.
Tôi thật sự không hiểu nổi.
Một gia đình mà đến chó cũng không thèm gả vào như vậy, thì có gì đáng để tự hào?
Tự tin là chuyện tốt, nhưng tự tin mù quáng thì chỉ khiến người khác tụt cảm xúc.
“Cả dân nhà quê còn không coi trọng nhà anh, thì anh cũng nên tự soi lại nhà mình kém đến mức nào rồi.”
Tôi chuyển tiếp đoạn video vào nhóm gia đình, rồi lập tức chặn luôn anh ta khỏi danh bạ.
Em họ nói:
【May mà nhà nó chỉ là hộ khẩu thành phố, chứ mà là hộ khẩu Bắc Kinh hay Thượng Hải chắc nó bay lên trời luôn quá.】
Ba tôi bảo:
【Nếu chịu khó đem cái tâm đó đi làm việc, thì cũng chẳng đến mức làm bao năm trong công ty mà mỗi tháng vẫn lẹt đẹt hơn 5 triệu.】
Chú tôi gợi ý: dù gì cũng là công ty nhà mình, cần thì cứ cho nghỉ luôn.
Ba tôi bảo nếu không phải vì quen tôi, thằng đó đã không qua nổi kỳ thực tập rồi.
Mẹ tôi và cô tôi thì cố gắng dỗ dành tôi.
Tôi bảo họ chẳng cần làm vậy đâu.
Chỉ mới quen có 3 tháng thôi, cũng chưa yêu đến mức sâu đậm gì.
Ếch ba chân thì khó tìm, chứ đàn ông có tám múi thì đầy ngoài đường.
6
Sáng hôm sau đi làm,
Lưu Quân bắt đầu tung tin đồn trong công ty.
Anh ta nói nhà tôi đòi sính lễ tới 30 triệu, bảo là:
“Là 30 triệu đó! Tròn trĩnh 30 triệu! Khác gì đem con gái ra bán chứ?
Phải biết là, nhà cô ta còn có một thằng em trai nữa.
Rõ ràng là loại con gái ‘bảo kê em trai’.
Giờ này mà còn đòi sính lễ, đúng là lạc hậu.”
Mấy đồng nghiệp kể lại y như thật, nhưng tôi thì cười không nổi.
Anh ta mà nói vài trăm triệu thì tôi cũng chẳng tức thế này, kém lắm thì nói 88 triệu cũng được!
Đằng nào cũng bị nói là “bán con”, sao lại khiến tôi không đáng nổi 30 triệu chứ?
Tôi kém ai cơ chứ?
Một đồng nghiệp khác ngờ vực hỏi:
“Hoan Hoan, bao giờ cậu có em trai thế?
Mình nhớ cậu là con một mà?”
“Tớ đoán, chắc anh ta đang nói đến em họ tớ thì đúng hơn.”
Nhà tôi làm doanh nghiệp gia đình.
Ba tôi và chú chủ yếu làm mảng xuất khẩu quần áo.
Em họ tôi sau khi tốt nghiệp không muốn vào công ty, liền về quê thuê đất làm vườn trái cây.
Mấy năm qua cũng phát triển đâu ra đấy.
Gia đình tôi với nhà chú rất thân thiết, nên khi Lưu Quân hỏi tôi có anh chị em không, tôi thuận miệng bảo là “tôi có em trai”.
Mà chỉ 30 triệu thôi, còn chưa đủ để “bao cấp” em họ tôi trong một tháng.
Đồng nghiệp không nhịn được trợn mắt:
“Không phải nói chứ, khoác lác mà còn cẩn trọng như thế, Lưu Quân đúng là cả đời cũng chỉ đến thế thôi.”
Nói rất đúng!
Bữa trưa hôm đó, tôi mời cơm cả nhóm luôn.