3
Mẹ Lưu “đoàng” một tiếng, đập mạnh đôi đũa xuống bàn.
“Đồ nhà quê đúng là không có giáo dưỡng.
Người lớn bảo ăn thì cứ ăn, còn làm ra cái bộ dạng e dè nhỏ mọn đó là để cho ai xem hả?”
Hai cha con nhà họ Lưu lập tức tiến lên dỗ dành.
Ba Lưu thở dài:
“Tiểu Quân à, con đúng là…
Nhà mình có nhà có xe, ba mẹ cộng lại một tháng cũng được 12 triệu lương hưu .
Muốn tìm kiểu tiên nữ nào chẳng được, sao cứ nhất định phải quen một con bé nhà quê.
Người lớn còn chưa ăn xong, mà nó đã ngồi chơi điện thoại rồi.”
Lưu Quân lập tức chắn trước mặt tôi.
“Ba mẹ đừng nói nữa.
Tuy Hoan Hoan là con gái nhà quê, nhưng cả đời này con đã chọn cô ấy rồi, ngoài cô ấy ra, con sẽ không cưới ai khác.”
“Cũng chưa đến mức đó chứ, mới quen nhau có 3 tháng, hơn nữa…”
Tôi đã hoàn toàn nguội lạnh.
Lưu Quân vội ngắt lời tôi, dịu giọng khuyên nhủ:
“Hoan Hoan, mẹ anh chỉ là nhất thời quên thôi, em ăn thêm chút nữa đi, rồi rửa chén xong thì xin lỗi mẹ anh một tiếng.
Yên tâm, vì nể mặt anh, mẹ chắc chắn sẽ tha thứ cho em.”
Ồ, dám thật đấy , còn định bắt tôi rửa bát cơ à!
Tôi nhắn ngay vào nhóm gia đình:
【Chiến sự bắt đầu rồi.】
Ngay sau đó, từng cái bát một vỡ loảng xoảng trên nền nhà.
“Rửa cái ông nội mày! Xin lỗi cái tổ tông nhà mày!
Một câu hai câu đều ‘nhà quê’, thì sao?
Nhà quê thì đào mộ tổ tiên nhà bà ra chắc?
Mấy người cái thứ bất trung bất hiếu, sống trong căn nhà tái định cư hai mươi năm trước, còn dám mở miệng nói tổ tông?”
Trước khi đến đây, tôi từng tiện miệng kể địa chỉ nhà họ cho mẹ.
Lúc ấy, mẹ còn mừng rỡ:
“Đó là khu tái định cư, hồi xưa gọi là thôn Lưu Gia.
Từ khi mẹ có trí nhớ, chỗ đó đã nghèo rồi.
Dù có đền bù cũng chẳng trúng thời điểm tốt.
May mà mẹ dặn con đợi qua Tết mới đi, không thì lại làm phiền nhà người ta mất.”
Mẹ tôi nghĩ nhiều thật rồi.
Cũng may mà nghĩ sớm.
Nhà họ chẳng những không phiền, mà còn chẳng thèm để mắt đến tôi.
4
Nhà họ Lưu bắt đầu mất kiểm soát.
Họ đưa ra vô số ví dụ để chứng minh bản thân không phải là dân nhà quê.
Ba Lưu thậm chí còn lấy cả sổ hộ khẩu ra.
Tôi lơ đãng liếc qua một cái, cười khẩy nói:
“Nơi sinh và nguyên quán đều là huyện à?
Vậy thì đúng là nhà quê thật rồi.
Tổ tiên bao đời cũng toàn là dân quê nhé!”
Lưu Quân còn định giải thích, nhưng xe công nghệ của tôi đã đến dưới lầu, tôi chẳng rảnh mà nghe anh ta nói nhảm.
“Ngay cả tôi mà các người còn chê, thì chắc gì đã coi trọng mấy món quà tôi mang theo.
Vậy tôi xin phép mang về.”
Nói rồi, tôi xách luôn mấy hộp quà đặt ở cửa, quay người đi thẳng ra ngoài.
“Hoan Hoan, anh yêu em thật lòng, dù em là người nhà quê, nhưng anh chưa từng chê em.”
Lưu Quân chắn trước cửa, dùng ánh mắt dịu dàng như nhìn… nhìn tôi chằm chằm.
Tôi lại càng tụt cảm xúc.
Chỗ khác tôi không dám chắc, nhưng ở quê tôi, người ta thường nói “nông thôn” hay “xã, thị trấn”.
Còn “nhà quê” thì mang ý nghĩa miệt thị, “dân nhà quê” lại càng là lời mắng mỏ.
“Nhưng tôi thì chê anh đó!”
Lưu Quân ngay lập tức như bị giáng đòn chí mạng.
“Tôi có nhà có xe, ba mẹ có bảo hiểm và lương hưu, vậy mà tôi còn không chê em là dân nhà quê, ngược lại em lại chê tôi sao?”
Anh ta như thể hoàn toàn không hiểu nổi.
Còn tôi cũng chẳng hiểu nổi.
Sao có thể nghèo mà vẫn ngạo nghễ được như vậy?
“Chỉ với chút tiền hưu của ba mẹ anh, cộng thêm đồng lương bèo bọt của anh, chắc cả đời cũng chẳng mua nổi căn hộ ba phòng một phòng khách.
Dân nhà quê người ta ít ra còn có mảnh đất, còn anh thì sao, có mỗi chiếc xe bán tải cũ sắp thành sắt vụn.
Ngay cả căn hộ hai phòng một phòng khách đó cũng là của ba mẹ anh.”
Nói đến đây, tôi vỗ vai Lưu Quân, thở dài sâu sắc:
“Xét tình cũ, tôi khuyên anh một câu.
Với cái gia đình mà căn nhà tái định cư cũng nhỏ xíu như nhà anh, thì đừng sinh con làm gì.
Vừa hại con gái nhà người ta, lại còn hại luôn đời sau.”
“Một câu hai câu lại nhắc đến nhà tái định cư, cô thấy vui lắm à?
Dù là nhà tái định cư thì gia đình tôi vẫn có hộ khẩu thành phố.
Còn cô, nếu không lấy tôi, thì đời này mãi mãi chỉ là dân nhà quê.”
Lưu Quân tức đến đỏ cả mặt.
“Cũng chưa chắc.
Biết đâu một ngày nào đó tôi lại được đền bù giải tỏa như nhà anh thì sao.”
Tôi làm mặt ngây thơ đáp lại.
Mẹ Lưu vẫn không ngừng chửi mắng, hết “con nhỏ nhà quê” đến “không ra gì”.
Tôi cười lạnh:
“Đúng vậy, nói đến không ra gì thì đúng là cô rồi đấy.
Béo như heo, g/i/ế/t thịt chắc còn chẳng bày nổi lên bàn.”
Mẹ Lưu giận điên người, lao về phía tôi như con heo rừng phát cuồng.
Tôi lập tức sầm mặt lại:
“Bà dám đụng vào tôi một cái thử xem.
Tôi thề sẽ kiện cho đến khi cái nhà hai phòng một khách đó cũng không giữ nổi.”
Ba Lưu vội túm lấy bà ta, rồi giả vờ hòa giải:
“ Hoan Hoan à, chuyện này là cháu không đúng rồi.
Dì cháu tính miệng d/a/o lòng đậu phụ, trước khi cháu đến còn nói dù qua Tết rồi , nhưng lần đầu cháu đến nhà, cũng phải cho cháu một phong bao lì xì 101 ngàn.”
Mẹ Lưu nghe thế thì trừng mắt tức tối, véo ông một cái đau điếng.
Ba Lưu nhăn nhó đau đớn, tiện thể đá ngược lại một cú.
Lưu Quân như trút được gánh nặng, còn tiện tay ôm lấy eo tôi:
“Thôi nào, em trẻ con quá.
Mẹ anh còn sẵn sàng lì xì cho em, coi như chấp nhận em làm con dâu rồi.
Em cũng nên xin lỗi mẹ một tiếng chứ?”
Tôi xoay người, bẻ quặt tay anh ta ra sau lưng:
“101 ngàn to quá, con nhỏ nhà quê như tôi không dám nhận.
Giữ lại mà mua hòm cho cả nhà anh đi!”
Lưu Quân đau đến hét oai oái.
Tôi đẩy anh ta ra, xách túi quà bước ra khỏi cửa.
“Hoan Hoan, đừng đi mà~”
Lưu Quân gọi với theo phía sau.
“Mau tiễn nó đi!
Cái miếu nhà này nhỏ, chứa không nổi tượng Phật lớn như nó đâu!” Mẹ Lưu tức điên lên dậm chân hét lớn.
Tôi dừng lại, quay đầu, chậm rãi bước về phía Lưu Quân.
“Hoan Hoan… Anh biết mà…”
Không để anh ta nói hết câu, tôi lấy trong túi ra một tờ 5 ngàn, ném thẳng vào mặt anh ta.
“Tiền trứng và tiền cơm đấy.
Phần dư thì coi như chị thưởng cho màn diễn của nhà các người.
Cũng vui phết.
Chuyến này đúng là không uổng công đến.”